XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213674

Bình chọn: 8.5.00/10/1367 lượt.

khi
người kia quay lại.

Và...cô cũng thiếp đi ngay sau đó vài phút...

***

-Cậu chủ! Ngài ko sao chứ?_Đưa bàn tay khô ráp áp hờ vào vầng
trán vã mồ hôi của người bên cạnh, thất thanh gọi lớn đầy
hoảng loạn_Trán ngài nóng quá!

-Chắc ngài ấy bì cảm rồi! Có lẽ chúng ta phải dừng bay, hạ
cánh xuống nơi nào đó trước đã. Để thế ko ổn_Tên vệ sĩ từng
bắt cóc Tử Di ái ngại, toan thúc phi công đằng trước hạ cánh
thì bỗng bị chặn lại bằng cái nắm tay nóng như lửa.

-Cứ đi tiếp đi, ta ko sao cả!_Tử Thần thở hắt, đôi mi cậu khép hờ mệt mỏi.

-Nhưng.._Tên vệ sĩ lo lắng.-Ko sao! Tiếp tục bay.

-Vậy để tôi đo nhiệt độ cho ngài_Ông già ngồi bên cạnh mở đồ
nghề, lấy ra cái đo nhiệt kế đưa cho Tử Thần kẹp vào nách,
ngồi ko yên nhìn trời trở gió bên ngoài.Nhiệt tình ko kém, tên
vệ sĩ cởi bỏ chiếc áo khoác trùm lên người chủ nhân đang run
rấy, nóng lòng cầu mong có thể đến Việt Nam sớm nhất có thể
trước khi bệnh tình trở nên nặng nề.Lấy nhiệt kế ra khỏi
người bệnh nhân, nữ bác sĩ được triệu đến khẩn cấp thở dài
nhìn con số bên trong rồi nhìn kẻ đứng cạnh:

-Cậu Khải Phong, cô ấy sốt cao quá, 49 độ!

-Sao thế được, hồi chiều cô ấy vẫn khoẻ mạnh mà_Đưa tay chườm
lên trán Tử Di như muốn kiểm chứng lại, Khải Phong khẽ giật
mình khi nhiệt độ bừng bừng ấy tràn lan khắp lòng bàn tay_Để
tôi đi lấy đá chườm cho cô ấy!

-Ơ..._Hơi chút kinh ngạc trước thái độ khác thường của người
mình làm việc đã 2, 3 năm ròng, nữ y tá đưa mắt dõi theo bóng
dáng sốt sắng kia rồi nhìn lại khuôn mặt phờ phạc đẫm mồ hôi
của bệnh nhân, có chút ko hài lòng. Bởi, đây là lần đầu tiên
cô nhìn thấy chủ mình bấn loạn như vậy hay chăng cô đang ghen
tị_Gu ăn mặc dở hơi, khuôn mặt cũng có tí sắc, lâu lâu thiếu
gia đổi khẩu vị cũng chẳng có gì lạ, ngài ấy sẽ chóng chán
ngay thôi.Trấn an bản thân 1 lúc, nữ bác sĩ trẻ mới mãn lòng
vắt chiếc khăn ấm, lau lên làn da trắng nõn ko tì vết kia, lại
dấy lên chút ganh tị khi chẳng thấy chút khuyết điểm trên gương
mặt gần như ko có khuyết điểm ấy. Cô ta ném mạnh khăn lau xuống sàn nhà, toan bước ra khỏi phòng thì đúng lúc Khải Phong bước vào nên đành miễn cưỡng ở lại.

-Đá đây!_Khải Phong chìa khay đá cho nữ bác sĩ.

-Ko cần đâu, chỉ qua 1 đêm sẽ khỏi thôi mà. Sốt chỉ là loại
bệnh vặt vãnh thôi_Đặt khay đá xuống bàn, nữ bác sĩ mỉm cười nhẹ, đôi môi quyến rũ lả lướt trên khuôn mặt Khải Phong_Chúng
ta đi đâu đó giải khuây nhé, mấy ngày ko gặp thiếu gia, tôi nhớ
muốn chết.

-Tôi ko có hứng, xong việc rồi thì về đi_Đẩy người kia ra khỏi
mình, Khải Phong lạnh lùng đáp trả, mắt chỉ đăm đăm hướng về
phía Tử Di. Biểu hiện ấy, thái độ đó khiến nữ bác sĩ trẻ
rất mực tức giận, cô ta sải bước, háy mắt vài cái đi ra khỏi
phòng.

-Chờ đã! Thuốc hạ sốt uống thế nào?

-Một lần 4 viên, 1 ngày 2 lần_Ko quay mặt ngoái lại, nữ bác sĩ trẻ bực mình đáp trả rồi tiếp tục đi.

-Ko phải 1 lần 2 viên à? Cô làm ăn kiểu gì vậy?_Cầm vỉ thuốc
trên tay, Khải Phong nhìn vào hàng chữ nghuệch ngoạc viết bằng
bút dạ, hồ nghi hỏi lại_Hay cô thực sự muốn chết?

-Nếu ngài biết rồi thì hỏi làm gì?_Nữ bác sĩ bước đi trật
nhịp như thâm tâm đang thót mình, nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn trước kế hoạch đổ vỡ.

-Cút đi!_Ra lệnh bằng tông giọng nhỏ, đủ để người kia nghe thấy mà ko làm thức ai đó, Khải Phong lơ đãng bỏ từng viên đá mụn
lạnh vào khăn ướt rồi đặt lên trán Tử Di, mặc người kia căm
phẫn nhìn mình rồi bỏ đi.

Bỗng, nhạc chuông rộn rã Someone not me vẳng lên thật thấp như
đang bị thứ gì đó đè nén lên lỗ loa, song vẫn làm Khải Phong
phải để ý.

Cậu tìm lấy chiếc dế của Tử Di, mở khóa máy rồi nhìn vào tên người gọi.

Bạn Diêm Vương, Ai bòi (iceboy) gọi...

Dán mắt vào cái biệt danh độc
ko ai có của những con số nhìn sơ qua cũng biết là của ai đấy, Khải Phong đứng trầm ngâm để chiếc điện thoại rung đều trong
lòng bàn tay, một ngón khéo lẽo bịt lỗ loa như ko muốn để
nhạc chuông sôi động đánh thức kẻ khó khăn lắm mới chìm được
vào giấc ngủ kia và chờ đợi.

Nhưng, tiếng nhạc chuông vẫn ko ngừng ngắt, vẳng lên đều đặn,
nó ko chỉ thách thức lòng kiên nhẫn của ai kia mà còn cả lòng kiên nhẫn của cậu.Nhấn ngón trỏ vào nút trả lời trên màn
hình, Khải Phong áp điện thoại hờ lên vành tay. Cậu ko đáp trả tiếng hỏi tràn lan, cô động tràn vào tai mình, mà chỉ im
lặng, lắng nghe cường độ gấp gáp cùng tiếng thở nhọc nhằn
đầu dây, khoé môi cong lên thích thú.

-Này! Hàn Tử Di, cậu nói gì đi chứ!_Giọng bên kia khản đặc,
dường như ko chịu nổi được sự im lặng tĩnh mịt, khác thường
bên kia.

-Cậu đây!_Ko để cho người kia độc thoại một mình nữa, Khải
Phong đáp lại bằng giọng điệu thương hại nhất có thể_Lâu rồi
ko nghe giọng cháu thảm hại như lúc này đấy!

-Khải Phong?_Giọng bên kia nửa hỏi nửa ko, tỏ rõ thái độ kinh
ngạc lẫn giận giữ.-Sao lại dám kêu tên cậu mình lỗ mãn như
thế hả? Chẳng nhẽ khi trở thành người Lăng Gia rồi, cháu ko
còn coi trọng người cậu này nữa?_Giở giọng bề trên, Khải P