
ì. Thế nên, đáng nhẽ, sau khi để đám bảo vệ bắt quả tang tôi, những tên nằm trong bệnh kia phải tỉnh dậy thật nhanh để cho lời khai. Mọi tang
chứng, vật chứng rõ ràng, tôi ko thể chối và tất nhiên, rời khỏi P&P là chuyện ko sớm thì muộn. Nhưng, chuyện này lại khác, đám người đó đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh theo lời bác sĩ cho hay, hơn nữa chúng lại là
người dưới trướng của cậu. Qua đó có thể thấy chúng đang kéo dài thời
gian vì một lí do nào đó, và người đứng sau ko ai khác là cậu, đúng chứ?
-Cách hiểu của cậu rất tốt nhưng diễn đạt kém quá!_Vỗ tay chúc mừng Tử
DI, Khải Phong bình luận, ko chối bỏ_SOng, dù sao đi nữa, sự thật đúng
là thế. Và tôi ko ngờ cậu lại phát hiện điều đó sớm hơn thế, xem ra đầu
óc cậu cũng có chút chất xám đấy
-Khỏi khen_Nổi quá trước lời khen như ban ơn của Khải Phong, Tử Di tiếp
tục đi nhanh vào vấn đề, chút dư âm của cơn sốt nặng hôm qua dường như
ko thể làm nhụt ý muốn soi tỏ mọi việc trong cô, nó chỉ khiến tốc độ
phán đoán của cô nhanh hơn thôi_Mục đích của cậu là gì?
-Tất nhiên, tôi sẽ nói, nhưng hãy xem cái này trước đã
Lấy chiếc Iphone đời mới ra khỏi túi, Khải Phong mở một đoạn video rồi
đẩy về phía Tử Di, chầm chậm quan sát nét mặt đang tái dần của cô.
Trong đoạn video rõ nét đến từng chi tiết ấy, ko chỉ hình ảnh hớt hải,
nhòa mệt của cô hiện ra mà còn có cả khuôn mặt lo lắng đến bấn loạn của
Gia Minh, ko thiếu chút chi tiết nào của cái ngày chết toi ấy
-Cái này...ở đâu ra?_Cứng người, Tử Di ấp úng lên tiếng.
-Thấy rõ nhỉ?_Ko đáp trả câu hỏi lấp lửng kia, Khải Phong thu hồi
Iphone, để nó về chỗ cũ rồi nở nụ cười ma mãnh, ánh mắt cực kì hài lòng
trước biểu hiện như đã bị đoán trước của cô.
-Sao cậu có nó?_Tử Di cơ tay nắm chặt
-Nghe nói trong lời khai của cậu, cậu đã bảo rằng hôm đó cậu đến một
mình, nhưng trong này, lại còn có cả một người khác, thật kì lạ_Ra vẻ vô tội, Khải Phong như đứa trẻ lên mười gặng hỏi một ai đó về câu hỏi rõ
ràg đã có câu trả lời, ánh mắt đầy ý giễu cợt_Thế thì ko chỉ có cậu bị
đình chỉ học thôi đâu, phải có cả Gia Minh nữa chứ
-Điều kiện là gì?_Ép chặt thớ vài thô của bộ áo quần kì cục hôm qua trót mặc, Tử Di nuốt giận, chế ngự những câu thô tục theo phản xạ xuống
cuống họng, hai con ngươi đen thẫm đến ma mị.
Một sự giận dữ vượt mức cho phép
Trả lời cho câu hỏi dường như tử tế nhất lúc này của Tử Di, Khải Phong
lại cười, một nụ cười tuyệt mĩ. Nó ko chỉ chứa đựng sự hài lòng mà còn
phảng phất sự thách thức và khinh bỉ nhất.
-Đừng cười ko như vậy, nói đi! Điều kiện là gì?_Khó chịu trước sự lề mề của
người kia, Tử Di nhăn mặt, khẽ nhấm nháp chút mùi vị đắng nguội của tách cafe trong lòng bàn tay.
-Nóng lòng như thế làm gì, tôi chỉ sợ cậu ko có khả năng thực hiện bây
giờ thôi!_Vẫn nở nụ cười "tự sướng" trên môi, Khải Phong khẽ lắc đầu bất lực, đưa ngón mạ ga lăng quệt lên vết cafe còn bám thừa trên khoé miệng Tử Di, ánh nhìn dịu dàng, châm chọc_Con nít như cậu, tự lo liệu e ko ổn đâu nhỉ?
Bất ngờ trước cử chỉ hiếm hoi ấy, Tử Di thoáng ngớ người liếc mắt nhìn
ngón tay của người nọ vùng vẫy trên khuôn môi mình. Sự tiếp xúc da thịt
khiến cô lại run bắn người, mặt mũi đỏ ửng cả lên, đầu ngẩn ngơ vừa muốn né lại vừa muốn để yên.
-Mặt cậu ngố tàu thấy sợ_Phì cười với cái mục đích đã được thoả mãn,
Khải Phong ko nhịn nổi cười sổ sàng, kéo tọt Tử Di từ chính mây xanh về
với thực tại.
Biết mình bị hớ một cách trắng trợn, Tử Di mặt từ đỏ ửng chuyển sang đỏ
thói, cơn giận chực trào như vạch trần rõ bộ mặt thật con người kia,
khiến cô chẳng còn tâm trạng mà suy tưởng viễn vong được nữa.
-Tôi tự biết mình có khả năng hay ko. Cậu cứ nói đi.Trầm ngâm nhìn khuôn mặt mĩ miều nhăn lại cáu bẩn của Tử Di 1 hồi, Khải Phong ngồi thằng
người, hai tay đan vào nhau tự tôn đặt lên vùng bụng:
-Chắc cậu vẫn đua mô tô được như lúc trước nhỉ? Tôi muốn chúng ta đua một ván.
-Đua môtô?_Tròn mắt nhìn kẻ đối diện như muốn chắc chắn những gì mình
vừa nghe thấy là sự thật, Tử Di khó hiểu trước nụ cười ko rõ cảm xúc gì
cùng cái gật nhẹ của người kia, kinh ngạc đến mức bật cả nỗi lòng thành
tiếng_Chỉ thế thôi ư?
-Vậy cậu muốn gì? Một điều kiện nữa à?_Nghênh nhẹ đầu sang một bên, Khải Phong nheo mắt_Cậu sẽ phải hối hận đấy.
-Cậu đùa à? Làm bao nhiêu chuyện chỉ để đổi bằng 1 cuộc đua xe? Rối cuộc cậu còn có âm mưu gì nữa?_Tử Di nghi hoặc đáp trả, giọng điệu hách dịch như tra hỏi phạm nhân_Chúng ta đang giao dịch đấy, làm ơn nghiêm túc
đi, tôi ko có thời gian đùa giỡn với cậu đâu.
-Tôi vốn rất nghiêm túc rồi, điều kiện của tôi chính là..._Chồm người về phía Tử Di, Khải Phong 1 tay quang lên gáy cô, một tay hững hờ chạm lên đầu, luồn qua những sợi tóc đen dài, mượt của cô, khuôn môi vương nụ
cười nhẹ lấp liếm_...cậu phải làm tôi hài lòng trong cuộc đua này
như...1năm về trước.
-Cậu điên thật rồi_Lạnh băng cả tóc gáy, Tử Di thất thần thốt lên 1
tiếng, cơ người dường như ko còn nằm trong