
ban nãy lên
tiếng, ánh mắt ngờ vực xoáy sâu lên người Tử Di khiến cả
người cô run lẩy bẩy, bộ dạng bất khuất, mặc tử ban nãy lập
tức bị vất xó.
-Ồ! Sao ra đây sớm vậy, các ông đói rồi à?_Khải Phong bình
thản cười châm chọc_Tôi gọi người đưa đồ lên cho mấy người
nhé!-Cậu chủ! Tôi cứ tưởng cậu có việc bận nên ra ngoài, ko
ngờ, cậu lại vì 1 đứa con gái mà bỏ bê chính sự. Như vậy
thật quá coi thường chúng tôi_Bình tĩnh giữ ý nhất có thể,
ông già ko đổi hướng nhìn, rành rọt vạch tội kẻ tương lai ông
sẽ phải cúi đầu nghe lệnh.
-Tôi đã nói tôi đi hít thở ko khí mà. Hay thật_Bật cười ngạc
nhiên rất kịch, Khải Phong rời mắt khỏi ông ta nhìn Tử Di vẫn
đang thất thần lo sợ tuy vẻ bề ngoài trái ngược hẳn.-Thật ko
biết xem trọng đại cục_Nhắm mắt thất vọng, ông già kia hết
lớn với giọng trầm uy lực_Người đâu, đưa cô ta ra ngoài.
-Lỗ mãn!_Tắt ngấm nụ cười trên môi, dẹp đi uy lực ngút ngàn
ẩn chứa trong giọng nói ấy, Khải Phong thị uy quở mắng, hai con ngươi đen kịt giận ra mặt_Cận trọng đi, đừng làm tôi nổi giận
và hãy quay về phòng họp đi, xong việc, tôi sẽ tới. Còn nữa,
rồi có ngày ông sẽ hối hận vì đã bất kính với cô gái đây,
rất có thể ông còn phải cúi đầu chào như với chính tôi vậy.
Dứt lời cảnh cáo xen hoà đe dọa, Khải Phong đưa hai tay cẩn
thận áp vào nách Tử Di, lôi cô lên khỏi mặt nước ám lạnh. Cậu cười hiền như muốn sưởi ấm lòng gan đang kinh hãi:
-Bé yêu thấy chưa, do em mà ra cả đấy!
Rồi ko để cho não bộ Tử Di phân tích kĩ và phản ứng lại, Khải Phong
bế thốc cô vào lòng, ngang nhiên lướt qua con người đang bất mãn cực độ kia, sải chân bước vào biệt thự.
-Này! Thả tôi xuống!_Để cho người ta bế vào phòng mình rồi mới la hét om sòm, Tử Di vùng vẫy như cá mắc lưới.
-Từ! Đừng vùng, ngã bây giờ, cậu ko biết mình rất nặng
sao?_Khải Phong nhẹ nhàng nhắc nhở, mới bế được mấy mét mà
mồ hôi cậu đã lấm tấm trên trán, trượt patin trên gò má.
-Mược!_Tử Di hất hàm, lấy những chiếc móng dài làm hung khí đả thương đối phương_Có thả ra ko hả?
-Rồi rồi!_Bó tay chấm cơm, Khải Phong bước lẹ đến chiếc đệm êm ấm trong phòng mình, thẳng thừng vất Tử Di xuống cho rảnh nợ.
Song, cậu lại bất cẩn để cô nàng vồ lấy cổ
mình, tạo đà cho ai kia kéo thêm đồng mình xuống đệm và người may mắn ấy ko ai khác là Khải Phong.
Mau mắn chóng hai tay làm trụ để cơ thể ko theo vết xẻ đổ cửa
Tử Di chỏng võ ngã xuống đệm, Khải Phong bối rối toan lấy lại tư thế cân bằng tránh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan
thì ai kia cũng có ý định đó vào nhanh tay nhanh chân hơn xông
người dậy...
Da chạm da, người toan đúng khó bằng trời tính.
-Cộp! Tiếng va chạm mạnh của da thịt bao quanh nhiều khối xương cứng
ngắc khác nhau mạnh dạn phá tan bầu ko khí tĩnh lặng, cô quạnh trong căn phòng hầu như chỉ có người dọn dẹp thường xuyên lui
tới. Song, ko chỉ là âm động vô nghĩa, nó mang tầm quan trọng
nhiều hơn cái bản chất làm nhạc nền cho 1 cuộc cãi vã máu
lửa sắp xảy ra, đó là...suýt lập công 1 mũi tên trúng 2 con bồ câu, 1 phát đả thương 2 mạng người, người này gãy cằm, người
kia móp đầu. May sao chỉ là suuuýttt!
Đứng người gập lưng mình thành 1 hình vòm méo xẹo với cái
đầu vẫn giữ nguyên hiện trạng, Tử Di méo mặt méo miệng, khoé
mắt như muốn khóc nhưng chẳng tiết ra nổi hột nào vừa ý. Theo
phản xạ tự nhiên có sẵn in sâu trong ADN, Tử Di hồi lâu não
chấn động mạnh mới chịu phản kháng, gằn sức dồn hết lên bàn
tay đang nắm chặt ra giường, đẩy 1 phát mãnh lực lên chiếc cằm
thất đức dám đáp trên đầu mình kia. Mạnh đến nỗi xương cũng
kêu rắc rắc chấn hưng uy thế, làm người kia ko phản kháng nổi
ngã về phía sau, toàn thân đập vào tường rồi trượt dài trên
nó như chiếc giẻ lau nhà, cuối cùng phủ phục xuống chân tường
hệt y sự thanh thản cuối đời mà ông trời dành cho kẻ sắp diện kiến Diêm Vương vậy.
Quả, sự phẫn nộ trong con người luôn mang một sức mạnh ghê gớm. Thấy Khải Phong thân tàn tạ như xơ mướp sau cú da chạm da vô
tình mà Tử Di mới ý thức được hành động trào phúng ban nãy
của mình. Cô dè dặt đưa mắt nghi hoặc nhìn nạn nhân đã bất
động, thất kinh hãi hùng khi mường tượng vệt máu đỏ dài vẽ
theo đường trượt trên tường hay vũng máu nhỏ giọt như càfe phin, lòng than oán, thành tâm cầu xin trời đất phù hộ cho cái tên
cô vẫn vương chút tình cảm được bình an, tránh cho cô cái nguy
ăn cơm nhà đá.
Lòng thành chưa đủ, Tử Di mạo muội đến gần nạn nhân, một tay
vô thức đưa lên môi để răng cắn móng, một tay khác lẩy bẩy rè
rụt đưa về phía cái mặt đang cúi gằm xuống đất, lo lắng.
Như 1 con rắn nấp mình chờ con mồi, Khải Phong chụp gọn cánh
tay lửng lờ giữa ko trung đang cố chạm vào mình, kéo giật khổ
chủ của nó đổ nhào vào lòng ngực mình, rồi đưa tay đặt lên
tấm lưng nhỏ thó ướt nhẹp của cô, trấn giữ.
-Làm gì thế?_Tẹt dí cái mũi vì đợt va chạm lần 2, Tử Di điên tiếc cố vùng ra khỏi lòng ngực vạm vỡ ấy, miệng kêu ca quá
trời_Thả tôi ra!Ko mệt mỏi khi phải kìm giữ sự lộng hành của
con người trong vòng t