
Trần Hướng Viễn vẫn nắm chặt bàn tay cô không buông, cô cũng không hề rút
lại, hai người im lặng ngồi đó, phần kính phía trước phủ lên một lớp
tuyết mỏng, nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh đèn đường mờ ảo.
“Em mau đi đi, anh sẽ đợi em bên Lục Môn.” Trần Hướng Viễn nâng tay
Vương Xán lên đặt vào đó một nụ hôn. Vương Xán mở cửa xe, vừa đặt chân
xuống mặt đường đang phủ đầy tuyết, cô kinh ngạc không thể ngờ trận
tuyết này lại lớn như vậy, tiếp xúc với luồng không khí lạnh, cô mới
thấy khuôn mặt mình lúc này đang nóng đến phát sốt. Trần Hướng Viễn cũng bước ra khỏi xe, bước lại gần đưa cho cô cuốn sổ ghi chép, sau đó cuốn
khăn len lên cho cô.
Vương Xán không dám nhìn anh, vội vã bước lên tuyết dày tiến vào
trong tòa soạn, đến cửa lớn, do dự đôi chút, cô dừng chân quay đầu lại,
chỉ thấy Trần Hướng Viễn vẫn còn đứng nguyên đó, nhìn về phía mình. Hoa
tuyết không ngừng rơi trên người anh, anh vẫn đứng im nơi đó. Vương Xán
vội vã tiến vào trong cầu thang máy, vừa lấy di động ra vừa nhắn tin.
“Mau vào quán cà phê đi, sau đó gọi thứ gì ăn trước đi nhé.”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã kịp trả lời lại, cô mở ra xem, chỉ ngắn gọn bốn chữ: “Được, anh đợi em.”
Vương Xán chạy vào văn phòng, nhận ra Lí Tiến Hiên đã quay về trước
viết bài xong rồi, hai người họ liền tổng hợp các tư liệu thu thập được
trong ngày hôm nay, liên kết lại với nhau, Vương Xán hoàn toàn sợ hãi
trước thông tin mà Lí Tiến Hiên mang về.
“Thông tin này còn nghiêm trọng hơn cả những tin đồn trên mạng. Nói
cho cùng tập đoàn Đỉnh Phong cũng khá có tiếng, Tư Tiêu Hán năm trước
còn có tên trong bảng xếp hạng các thương nhân của tạp chí Fobes, được
coi là giàu có bậc nhất thành phố, cho dù có vấn đề gì cũng không thể
đến mức độ này.”
“Sợ là còn nghiêm trọng hơn cả thế này cơ, đối với tình hình nguồn
vốn hiện nay mà nói, thực lòng chẳng thể nhận định chắc chắn được điều
gì.”
Vương Xán than dài một tiếng. “Thật không ngờ em lại có thể tham dự vào một bài báo có độ sâu thế này.”
Lí Tiến Hiên mỉm cười nói: “Mau viết đi, anh đã nói qua với chủ nhiệm rồi, có lẽ phải làm gấp cho số báo sáng mai.”
Hai người nhanh chóng ngồi viết, đầu tiên sẽ viết riêng rẽ, sau đó
tổng hợp lại thành một bài, giao cho chủ biên trước thời gian hạn định.
Lí Tiến Hiên khẽ thở dài, vươn vai ưỡn ngực rồi than: “Mệt chết đi được, đi thôi, cùng sang bên kia làm một ly cà phê.”
Vương Xán lắc đầu nói: “Anh đi đi!”
Cô tắt máy tính rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài tuyết vẫn đang
rơi rất lớn. Trong kí ức của mình, cô dường như chưa bao giờ chứng kiến
trận tuyết nào lỮ như lúc này, sân trước tòa soạn đã tích một lớp tuyết
khá dày, trên đó in hằn những vết chân của người đi lại và cả bánh xe ô
tô nữa. Đưa mắt nhìn xa đôi chút, xe cộ trên đường đều chậm chạp, thận
trọng, quán cà phê Lục Môn đối diện thì sáng chói, rực rỡ.
Bên đó có một người đàn ông đang ngồi chờ cô. Đã mấy lần cô nhìn về
nơi ấy sau khi tan làm, nhưng sau cùng vẫn chẳng tiến sang đó. Anh ngồi
bên cửa sổ chờ cô tan làm, cũng chưa lần nào chạy ra ngăn cô lại. Vương
Xán biết rằng bản thân từ trước đến nay không phải là người hành sự do
dự, thiếu dũng khí, thế nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu Trần Hướng Viễn.
Vương Xán đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mình, dường như vẫn còn cảm
thấy đau nhức. Nụ hôn nồng cháy đó đã khơi dậy cảm xúc trong lòng cô.
Thế nhưng người đàn ông từ trước đến nay luôn hướng nội, thận trọng
không nông nổi, thà ngồi bên quán Lục Môn chờ cô tan làm chứ không chịu
chủ động ra mặt như anh, đột nhiên lại hành động thế này, hoàn toàn
không giống với phong cách xưa nay của anh. Điều này khiến Vương Xán
bỗng cảm thấy xa lạ.
Nếu Vương Xán có thêm chút tự tin, có lẽ cô đã cho rằng Trần Hướng
Viễn đã khuất phục trước mình, thế nhưng từ trước đến nay cô chưa bao
giờ huyễn hoặc bản thân đến mức độ đó.
Sau khi đã hạ quyết tâm để quên anh, bỗng nhiên lại quay về với nhau
một cách không minh bạch như vậy sao? Vừa nghĩ đến đó, Vương Xán gần như không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đúng lúc đang ngây lặng người đi, đi động đặt trên mặt bàn bỗng đổ chuông, Vương Xán chạy tới xem, là mẹ cô gọi tới.
“Xán Xán, sau khi tan làm thì về nhà sớm nhé, hôm nay không dễ gọi xe đâu. Cẩn thận kẻo trượt chân ngã đấy.”
Vương Xán chợt nhớ ra, tuyết đang lớn như vậy, thế mà cô lại chẳng hề gọi điện nhắn bố mẹ đi làm về cẩn thận, bố làm gần, đi bộ về là được,
nhưng trường của mẹ cô cách nhà mấy trạm xe liền, hơn nữa bà đang dạy
cấp ba, thế mà ngày nào cũng về nhà sớm hơn mình chẳng được bao lâu. Bây giờ cô còn để bố mẹ phải lo lắng, thực đúng là càng lúc càng ích kỉ.
“Mẹ, hôm nay mẹ có phải dạy thêm buổi tối nữa không? Con tới đón mẹ nhé!”
“Không cần đâu, hôm nay mấy lớp học buổi tối đều nghỉ rồi, mẹ về nhà từ lâu rồi. Bố con hỏi có cần bố ra bến đón con không?”
Vương Xán vội vã từ chối: “Một lúc nữa là con về đến nhà thôi.”