
g cũng nói: “Nói cho cùng bài viết đó cũng không hề
tiết lộ tình hình thực tế gì cả. Có điều hai người phải làm báo cáo giải trình thật thận trọng, nới lỏng, nhường bước một chút, đợi sự việc này
được giải quyết êm xuôi rồi tính sau.”
Vương Xán tự mỉa bản thân chưa đủ trấn tĩnh, gật đầu thọ giáo. Sau
khi quay về phòng làm việc, cô và Lí Tiến Hiên đều lật lại bút kí phỏng
vấn, mở lại phần ghi âm, nhanh chóng viết bản báo cáo giải trình theo
yêu cầu của chủ nhiệm Dương rồi nộp lên trên.
Tuy nhiên, sự việc phát triển nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi ngưứ,
thái độ của tập đoàn Đỉnh Phong vô cùng kiên quyết, khoảng hai ngày sau, chủ quản thượng cấp liền gọi phó chủ biên lên họp, chủ nhiệm Dương nghe xong tinh thần của hội nghị liền nói với hai người họ tình hình không
ổn.
“Không ổn tới mức nào ạ?” Vương Xán bất an đưa câu hỏi.
“Không nói trước được. Tập đoàn Đỉnh Phong đã tìm bên chủ quản, cấp
trên cũng vô cùng coi trọng bài viết này, vấn đề lớn nhất chính là phó
tổng tiền nhiệm của Đỉnh Phong mà Tiểu Lí phỏng vấn trước đây, bây giờ
đột nhiên thay đổi thái độ, chuyện này vô cùng bất lợi với chúng ta.”
Lí Tiến Hiên cau chặt đôi mày: “Lúc đó, khi nói đến đoạn quan trọng,
hắn kiên quyết không cho tôi bật máy ghi âm, chắc hẳn là để lại đường
rút lui.”
“Bên Đỉnh Phong cứ nắm chắc sơ hở này không chịu nhượng bộ, yêu cầu
phải hủy bỏ bài báo trên, công khai đưa lời xin lỗi để xóa bỏ ảnh hưởng
tiêu cực, xử lí đích đáng phóng viên viết bài.”
Lí Tiến Hiên bật cười lạnh lùng: “Tòa soạn là do bọn họ mở chắc? Bọn họ đưa ra những yêu cầu thế này dựa vào diều gì đây?”
Chủ nhiệm Dương ảo não lên tiếng: “Tiểu Lí, đừng có cả giận mất khôn
nói ra những lời này, bây giờ còn đang tiến hành bước điều tra nội bộ,
tôi cũng đang gánh giúp hai người đây.”
Vương Xán liền đánh mắt ra hiệu cho Lí Tiến Hiên rồi nói: “Bọn em biết rồi ạ.”
Sau khi chủ nhiệm Dương đi, Lí Tiến Hiên và Vương Xán đứng trước cửa
sổ nhìn ra bên ngoài. Lớp tuyết tích tụ mấy ngày qua vẫn chưa tan hết,
lại bắt đầu phủ lên một lớp tuyết mới, khí hậu ngoài trời thấp đến mức
chưa từng thấy là âm tám độ. Trên báo bắt đầu xuất hiện các cụm từ “bão
tuyết”, “trận tuyết lớn lịch sử trên phạm vi rộng”, các phóng viên đều
được điều ra ngoài phỏng vấn các tin tức liên quan, cả phòng làm việc
rộng lớn chỉ còn lại có hai người.
“Làm thế này không phải đồng nghĩa với việc đình chức chúng ta sao?” Vương Xán lên tiếng hỏi.
Lí Tiến Hiên mỉm cười khổ sở: “Thì cứ coi như được nghỉ phép đi.”
Vương Xán cảm thấy bất an vô cùng: “Anh nói xem tòa soạn liệu có khi nào không gánh nổi trách nhiệm mà xử lí chúng ta không?”
“Nếu các phương diện đều chịu áp lực quá lớn, cũng không phải không có khả năng này đâu.”
Vương Xán im lặng, tuy rằng cô vào tòa soạn này mới chỉ hơn hai năm,
nhưng cũng nghe nói đến tiền lệ phóng viên dính đến kiện tụng, bên khởi
tố kiên quyết theo sát vụ việc khiến quá trình tố tụng vô cùng phức tạp
và đau đầu. Nếu tòa soạn không ủng hộ phóng viên của mình đến cùng, vậy
thì số phận của phóng viên đó không hề lạc quan chút nào.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi, cho dù người đó đột nhiên thay đổi ý định, bài báo của chúng ta cũng không đến mức chịu chỉ trích nặng nề như vậy. Những phần có điểm nghi vấn chúng ta đều từ bỏ, chuẩn bị tiếp tục điều
tra rồi mới viết tiếp…”
“Rất rõ ràng, Đỉnh Phong không hy vọng nhìn thấy phần tiếp theo của
bài báo này, cho nên thái độ mới cứng rắn đến vậy, họ đang có ý muốn
giết gà dọa khỉ.”
“Lẽ nào bọn họ thực sự cho rằng mình có khả năng lèo lái dư luận sao?”
“Thượng đế muốn diệt vong ai đó trước tiên phải khiến cho họ phát
điên. Hành động này của Tư Tiêu Hán càng khẳng định những suy đoán của
chúng ta là đúng, sự thật ẩn giấu sau tập đoàn Đỉnh Phong còn lớn hơn
thế này nhiều. Chỉ có điều lúc này chưa thể nào điều tra làm rõ thôi.”
“Trước tiên cứ giải quyết khó khăn trước mắt đã.”
“Đừng lo, cho dù bị truy cứu trách nhiệm, cũng là anh chịu trách nhiệm chủ yếu…”
Vương Xán vội vã lên tiếng: “Bây giờ anh còn ở đó mà phân chia trách nhiệm với em sao?”
Lí Tiến Hiên mỉm cười nói: “Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh đã
có dự liệu xấu nhất cho chuyện này, có lẽ kết quả chưa chắc đã tồi tệ
đến vậy.”
Vương Xán không biết nói gì hơn, nhìn ra hoa tuyết trắng xóa múa lượn trên nền trời ảm đạm, chẳng còn nhận thấy cảm giác hưng phấn như mấy
ngày trước nữa. Vương Xán vẫn luôn là người lạc quan, không bao giờ lo
nghĩ nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên lòng cô tràn đầy xúc cảm không
lành.
Việc xử lí sau cùng chưa được công bố thì tin đồn đã truyền đi khắp
tòa soạn. Tất cả các đồng nghiệp đều có cảm nhận bi thương trước số phận của phóng viên, bàn luận riêng tư với nhau rất nhiều, tuy nhiên những
chuyện này cũng chẳng hề khiến Vương Xán cảm thấy an ủi hơn. Dồn nén tâm sự nặng nề xuống đáy lòng, tâm trạng cô lúc này vô cùng rối loạn, không lên MSN, nhận đ