
mới rồi sao?
Mãi cho tới khi ánh đèn sau tấm rèm kia vụt tắt anh vẫn cứ ngồi trong chiếc xe ấy, không biết bao lâu sau mới lái xe quay về.
Ngày hôm sau, Vương Xán xóa tên anh ra khỏi danh sách liên hệ trên
MSN, đây là điều anh hoàn toàn không thể nào dự liệu được, anh ngây
người nhìn vào màn hình máy tính hồi lâu.
Sau khi tan làm, Trần Hướng Viễn lại lái xe đến quán cà phê Lục Môn.
Anh nhìn thấy Vương Xán xuất hiện ở cổng vào tòa soạn, đối với một phóng viên mà nói, thời gian này tan làm cũng đã coi là muộn rồi. Hai vai cô
buông thõng, chậm rãi bước đi trên đường, xem vẻ đang rất mệt mỏi, rệu
rã. Ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, anh thấy thân hình gầy yếu đó
đang bước đi chậm rãi. Anh đang định đứng lên, lại thấy cô vẫy tay gọi
một chiếc taxi, chiếc xe đó nhanh chóng đi khuất khỏi tầm mắt. Trần
Hướng Viễn tựa người ra phía sau, bê cốc cà phê đen đã nguội tanh nguội
ngắt lên miệng uống một hụm.
Lời nói của Vương Minh Vũ lại vang lên bên tai anh: “Vu Lâm nói không sai chút nào, cậu đúng là một người hướng nội.”
Anh mỉm cười tự mỉa mai bản thân, hướng nội? Có lẽ là vậy. Trong ánh
mắt người khác, từ trước đến nay anh luôn là người trầm tĩnh, lạnh lùng, chỉ duy mỗi Vu Lâm có thể nhìn thấu được anh.
Anh muốn ra ngoài, thế nhưng lúc này trái tim anh lại vang lên một
giọng nói: “Hãy nhìn xem mình đã gây ra những gì cho Vương Xán? Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi, mình chưa hề đem lại cảm giác vui vẻ trong
tình yêu nhưng lại gây ra biết bao phiền phức cho cô ấy. Một Vương Xán
từ trước đến nay luôn vui vẻ, lạc quan, một Vương Xán luôn cười tít mắt
đầy hứng khởi, một Vương Xán không hề do dự đáp lại mình một cách nhiệt
tình, một Vương Xán có thể ngủ vô ưu vô lo như một đứa trẻ…”
Cô đã cho anh quá nhiều cơ hội, theo lời cô đã nói thì: Từng bước
từng bước cô hạ thấp ánh mắt của bản thân. Còn anh thì có lẽ đã dùng cạn kiệt cả lòng nhẫn nại và khoan dung của cô, bây giờ có nỗ lực, cố gắng
đến độ nào cũng đều muộn rồi.
Trần Hướng Viễn cho rằng khi thấy Vương Xán và Cao Tường bước ra khỏi quán cà phê Lục Môn, sau khi anh đưa vé cho cô, cho dù không cam tâm
đến mức nào thì anh cũng phải thuyết phục bản thân chấp nhận thất tình.
Tuy nhiên, anh chẳng thể bình tâm lại được, sau cùng vào trước đêm
giao thừa, anh lại làm một hành động mà chính mình cũng cho là hoang
đường. Đó là lái xe đến nhà hát kinh kịch, mua một tấm vé chợ đen với
mức giá cắt cổ, để rồi sau khi bước vào thì thấy hai người ngồi ở vị trí đó lại là Tô San, bà chủ quán cà phê Lục Môn và đồng nghiệp của Vương
Xán, Lí Tiến Hiên. Vương Xán dã từng giới thiệu họ với nhau, cho nên
cũng có thể coi là chỗ quen biết.
Lí Tiến Hiên nói với anh rằng, hai tấm vé này là do Vương Xán tặng,
sau đó nhìn anh rồi lại nói thêm một câu: ““Vương Xán không thể tới
được, tối nay cô ấy phải đi xem mặt.”
Vở kịch đó lời lẽ dí dỏm, hài hước, hai diễn viên chính lại cùng nhập vai, đến lúc cao trào, lại còn chạy xuống khán đài giao lưu cùng khán
giả, khiến cho không khí kịch trường vô cùng sôi động, tiếng vỗ tay khen thưởng vang lên không ngừng. Tuy nhiên, Trần Hướng Viễn lại không cảm
nhận được không khí đó, anh rời khỏi sân khấu từ rất sớm.
Chỉ mới có hai ngày, bất ngờ gặp lại Vương Xán ở tòa nhà của tập đoàn Đỉnh Phong, trái tim anh lại đập mạnh dữ dội, tất cả mọi xúc cảm dồn
nén trong lòng lại tuôn trào.
Lúc này chiếc xe đã tiến ra khỏi vùng tắc nghẽn, con đường cũng thông thoáng hơn nhiều. Trần Hướng Viễn vừa dừng xe lại trước tòa soạn, Vương Xán cũng tỉnh lại theo phản xạ, mơ màng gọi tên anh, “Hướng Viễn.” Trần Hướng Viễn quay sang cởi dây an toàn cho cô, chính tiếng gọi đó đã
khiến anh ngây người đi.
Vương Xán mơ màng thấy khuôn mặt anh sáp lại gần, còn chưa kịp phản
ứng lại, anh đã đặt nụ hôn lên môi cô, nóng bỏng mà thiết tha. Chỉ cảm
thấy hơi thở anh lúc này nóng bỏng mà lạ lẫm. Anh cúi đầu hôn cô một
cách bá đạo, đôi môi cô nhói đau, nhưng ngay lúc sau, anh đã trở nên dịu dàng, chậm rãi chiếm hữu từng centimet, mãi cho tới khi hai người thở
dốc không ngừng.
Anh lặng lẽ buông lỏng người cô, nhưng mặt vẫn áp sát rồi nhẹ nhàng gọi tên cô, “Xán Xán.”
Vương Xán mơ hồ đáp lại một tiếng, trái tim như đang đập loạn, dưới
ánh đèn đường nhập nhoạng, cô không thấy rõ nét mặt của Trần Hướng Viễn, chỉ cảm thấy anh đang đưa tay lên ôm khuôn mặt mình, động tác dịu dàng
mà tinh tế, gợi dậy những kí ức tuyệt vời trong cô.
Đúng vào lúc này, di động của Vương Xán reo lên, cô hoang mang đưa
tay ra với, Trần Hướng Viễn liền buông cô ra, một tay nắm lấy bàn tay
cô, một tay thuần thục, nhanh nhẹn lấy chiếc túi xách để gần đó đưa cho
cô. Vương Xán lấy di động ra xem, là số của tòa soạn, liền vội vã nhấc
máy, họ nói rằng lúc này đang tuyết lớn, nếu không tìm được xe thì không cần phải về tòa soạn sớm, chú ý an toàn là trên hết. Vương Xán vội đáp
lại rằng cô sắp về đến nơi rồi.
“Em phải về tòa soạn viết nốt bản thảo.” Vương Xán thì thầm nói.