
c tại tập đoàn Đỉnh
Phong.”
Khu vực mới này do luồng thông tin đầu tư hấp dẫn, cho nên tỷ lệ tăng trưởng xây dựng so với năm trước thậm chí còn vượt qua trung tâm thành
phố, các nhà đầu tư đua nhau đổ vốn vào xây dựng, tòa nhà này kế tiếp
tòa nhà kia, nhưng nói cho cùng dân cư vẫn thưa thớt. Tuy nhiên, bộ phận kinh doanh ở tòa nhà của tập đoàn Đỉnh Phong lại tập trung rất đông,
xem ra thông tin giảm giá sốc này là một cách rất tốt để thu hút mọi
người đến đây bất chấp tình hình thời tiết khắc nghiệt.
Vương Xán đã phỏng vấn trưởng phòng kinh doanh, những người tiêu dùng đến xem nhà. Cô ngồi trên chiếc xe điện trong công trường đến xem thực
trạng khu nhà, lúc xuống khỏi xe, cả người lạnh toát như băng. Đi ra
khỏi phòng kinh doanh, bất chấp cơn gió bắc lạnh giá, Vương Xán đi bộ
đến tòa nhà cạnh bên, cô nghĩ nhân viên kinh doanh bình thường sẽ không
có quá nhiều điều kiêng dè, thông thường sẽ dám phát biểu hơn các cấp
lãnh đạo. Quả nhiên, một cô nhân viên kinh doanh ở tòa nhà bên cạnh đã
sắc sảo đưa ra một đoạn công kích trước thông tin giảm giá nhà của tập
đoàn Đỉnh Phong, đồng thời cũng phát biểu một số suy nghĩ, cơ bản không
có nhiều chứng cứ để xác thực. Tuy nhiên, như vậy cũng coi như công việc hôm nay của Vương Xán cũng có đôi chút thành quả đáng kể.
Cô xem đồng hồ, đã gần năm giờ chiều, bầu trời u tối đến đáng sợ,
điều khiến cô cảm thấy buồn bực hơn chính là đường xá ở khu vực mới này
vô cùng đẹp, hai bên cảnh vật tươi tắn, sáng sủa, nhưng xe cộ lại rất
ít, hoàn toàn không hề thấy chiếc taxi nào xuất hiện. Cô quấn chiếc khăn len lên mặt, chỉ để lộ ra ngoài đúng đôi mắt, chấp nhận đi bộ ra bến
xe. Mới đi được không bao xa, Vương Xán cảm thấy cả người run lên cầm
cập vì gió bắc không ngừng thối.
Lúc này, phía sau Vương Xán vang lên tiếng phanh xe, lòng cô háo hức
cho rằng đó là taxi, vội vã quay đầu thì thấy Trần Hướng Viễn bước ra
khỏi chiếc xe Benz. Anh bước nhanh lại chỗ cô, đưa tay nắm chặt tay cô
rồi mở cửa xe. Vương Xán từ trước đến nay chưa bao giờ làm khó bản thân, hôm nay đột nhiên lại quật cường đến kì lạ, cô nhất quyết không động
đậy. Trần Hướng Viễn đành phải đóng cửa xe rồi quay sang nhìn cô đầy khổ não.
Trần Hướng Viễn sau cùng đành lên tiếng trước: “Mau lên xe đi, Xán
Xán, cho dù em không muốn để tâm đến anh, thì cũng đợi khi nào về đến
trung tâm thành phố rồi nói sau.”
Vương Xán vẫn đứng bất động, khuôn mặt cô được cuốn kín bằng khăn len nên chẳng biết thái độ lúc này ra sao, chỉ có đôi mắt lộ ra lại sáng
hơn mọi khi nhiều.
“Anh nói chuyện với Tư tổng đúng bốn mươi lăm phút, nhìn đồng hồ đến
bốn lần liền, sau đó vội vã lái xe tới khu vực này, cả đường đi đã vượt
đèn đỏ đến hai lần.” Trần Hướng Viễn hạ thấp giọng. “Anh sợ rằng sẽ
không đuổi kịp em, Xán Xán. Anh sợ rằng sẽ để vuột mất em.”
Trái tim Vương Xán lúc này như bị ai đó bóp chặt, không thể nào lạnh
lùng được nữa, cô không nói tiếng nào liền mở cửa bên ghế phụ bước vào
xe. Trong xe đang mở điều hoà, không khí ấm áp bao quanh khiến cơ thể đơ cứng vì lạnh của cô dần trở lại bình thường. Trần Hướng Viễn khởi động
xe rồi rời khỏi khu vực mới này.
“Em đang phỏng vấn thông tin giảm giá nhà của tập đoàn Đỉnh Phong sao?”
Vương Xán chỉ khẽ “ừm” một tiếng, cởi khăn len và găng tay ra, sau đó lấy cuốn sổ ghi chép đọc lại.
Trần Hướng Viễn im lặng một hồi, nhìn về phía trước rồi tiếp tục nói: “Lúc viết bài em hãy thận trọng đôi chút, hành động giảm giá lần này
của ông ấy không hề đơn giản như ngoài mặt thế đâu. Những điều khác thì
anh không tiện nói.”
Vương Xán chợt nhớ lại những tin đồn khác trên mạng, trong lòng cũng
có đôi chút suy tính riêng. “Bất động sản Tín Hòa đang bàn chuyện làm ăn cùng với tập đoàn Đỉnh Phong sao?”
Trần Hướng Viễn ngây người ra, Vương Xán nhún vai nói: “Em không muốn nghe ngóng chuyện riêng tư, có điều bài viết lại cần thông tin này, nếu cần phải bảo mật, vậy thì em sẽ không viết lên báo nữa.”
“Anh đến gặp Tư tổng là để bàn vụ xử lí vốn, không liên quan gì đến Tín Hòa cả.”
Lần này đến lượt Vương Xán ngây người, Trần Hướng Viễn hiển nhiên
nhận thức được điều này, lấy một tấm danh thiếp từ trong hộc xe ra đưa
cho cô, trên đó in một công ty quản lí vốn, dưới đó là tên anh cùng chức danh giám đốc. Cô nhìn vào tấm danh thiếp, nhất thời không biết phải
nói gì.
“Sau khi từ chức ở ngân hàng, anh đến công ty quản lí vốn này nhậm chức.”
Vương Xán suýt chút nữa thì buột miệng hỏi anh tại sao lại không tới
Tín Hòa làm việc, thế nhưng sau cùng cô đã kiềm chế được bản thân, im
lặng kẹp tấm danh thiếp vào cuốn sổ của mình, tiếp tục xem lại bài phỏng vấn.
Bên ngoài có tuyết nhỏ, rơi trên cửa sổ xe xào xạc, sắc trời nhanh
chóng sầm sì, lúc này đúng là giờ giao thông cao điểm, từ khu vực mới về đến tòa soạn chẳng khác nào đi nửa vòng thành phố, chiếc xe tiến về
phía trước với tốc độ rùa bò. Trong xe đang mở nhạc với âm lượng không
lớn lắm, nhạc điệu rất hợp với thời tiết mùa này,