The Soda Pop
Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 8.00/10/386 lượt.

br/>Cậu tiếc nuối nhìn nó đi khuất, mấy tên bạn hắn thấy vẻ mặt ỉu xìu của hắn thì ra sức chọc ghẹo.

Rồi nó trở về nhà, trên đường đi vì do nghĩ ngợi lung tung nên nó không
chú ý có một chiếc xe chạy chầm chầm chậm theo nó. Nó bắt đầu cảm thấy
hơi là lạ, đứng lại, chiếc xe cũng ngừng lại. Nó quay qua nhìn chằm chằm vào chiếc xe như muốn hỏi "Mi muốn gì?"

Từ trong xe, một chàng trai bước ra, không ai khác chính là hắn. Nó thấy hắn thì lập tức quay đầu bước đi tiếp. Hắn đuổi theo nó.

-Sao cô thấy tôi là cứ tránh mặt không vậy hả?nè.._Hắn nắm cánh tay nó xoay lại.

-Tại chẳng ưa anh! Vậy thôi!_Nói lẳng lặng đáp.

-Tôi có thể nói chuyện với cô một chút chứ?_Hắn nhìn nó như van xin.

Nó thở dài.

-5 phút, bắt đầu nói.

-Tôi có nghe Thái nói trước kia chúng ta là bạn, nhưng tôi luôn tự hỏi rằng sao tôi không cảm thấy gì hết._Anh bắt đầu nói.

-Nhàm chán!_Thật sự nó rất buồn khi nghe hắn nói vậy.

-Nhưng mỗi lần gặp cô tim tôi lại đập liên hồi, cái cảm gác thân thuộc,
một thứ rất quan trọng trong tim. Tôi nghĩ chúng ta trước kia không đơn
thuần là bạn, có khi nào trước kia tôi yêu cô không?

-Anh hỏi vớ vẩn nhỉ?_Tim nó hơi lệch nhịp vì những lời hắn nói nhưng vẫn cố bình tĩnh.

-Không là sự thật, tôi nghĩ rằng mình yêu em từ lúc trước cho tới bây
giờ, cảm giác đó không thể nhầm lẫn được! Con tim tôi luôn đập mạnh vì
em hãy cho tôi biết trước kia chúng ta..

-Thôi đi!_Nó cắt ngang lời hắn nói. Hắn nói như vậy chỉ làm nó thêm
thích hắn thôi, nó không muốn vì hắn đã có Nhi, cô gái ấy xứng đáng với
hắn hơn vì nó chỉ là một tình yêu bị lãng quên thôi, với lại nó không
muốn làm kẻ thứ ba phá hoại người khác.

Nó toang bước nhanh. Nhưng có thể nghe rõ từng câu hắn nói.

-Tôi và Nhi thật sự không như em nghĩ, tôi chỉ xem Nhi như đứa em gái
của mình thôi! tôi khẳng định với em rằng trái tim này chỉ đập loạn nhịp vì em, hướng về em, chứa đựng mỗi em và tôi biết trái tim tôi thuộc về
em! Heo ngốc, anh yêu em, năm năm rồi trái tim anh vẫn luôn đợi chờ
em!_Hắn hét to.

Nó nghe nhưng vẫn bước đi, vì bây giờ nó không thể quay đầu lại đối diện với hắn, cảm giác vui tràn ngập con tim. "Hoàng Tú anh thật sự giả vờ
mất trí thật mà!"

Đúng là hắn nhớ ra, nhưng chuyện mất trí không phải là giả đâu, mấy tuần qua trong đầu hắn cứ suy nghĩ về nó suốt. Hắn không tài nào nhớ được,
nhưng trái tim lại mách bảo hắn rằng hắn phải nhớ vì nó là người rất
quan trọng không thể thiếu, trái tim cho hắn biết rằng nếu hắn không nhớ thì một lần nữa sẽ bị vụt mất nó.

Và tình cờ hôm đấy, hắn tìm thấy một chiếc hộp được cất kĩ trong tủ, hắn mở ra, trong đó là bức thư của nó viết ngày nó đi, trong hộp còn có
những bức ảnh tụi nó đi chơi và chụp cùng nhau, mọi kí ức lùa về trong
đầu hắn, từng chi tiết một...



Tối hôm đó,
nó không tài nào ngủ được cứ lăn qua rồi lăn lại, miệng cười suốt, phải
công nhận lực tác động của lời nói hắn mạnh mẽ đến cỡ vậy. Sáng ra, nó
ngồi ủ rũ bên chiếc gương, nếu ai nhìn nó thế này chắc chạy không kịp
vắt giò lên cổ( Nói ngược chơi)

Chắc cũng đủ hiểu rồi nhá, hai con mắt thâm quầng, nếu như con gấu trúc
nhìn thấy chắc nó sẽ bắt tay và chào mừng bạn mới. Còn nữa, mái tóc nâu
xoan bồng bềnh giờ mà quạ thấy chắc gật đầu chịu liền cái tổ lí tưởng
như thế!

Thảm họa, thật sự rất thê thảm! Giờ cô chẳng biết làm sao để ra đường,
ngồi ngắm dung nhan tuyệt sắc giai nhân của mình, nó chán nản chẳng muốn đi đâu. Điện thoại nó reo, là số Đăng chắc điện hỏi nó sao không đi làm đây mà!

-..._Nó nhấc máy mà chẳng chịu nói gì.

- nói gì hết vậy? Mà tại sao cô không đi làm vậy? Cô trả lời tôi đi chứ?
Sao im lặng hoài vậy?nè nè! Cô..>

-Anh im thì tôi mới trả lời được chứ!_Nó bực dọc ngắt lời Đăng.

-<Ơ..sao không đi làm?> _Đăng bị nó quát thì lẳng lặng hỏi một câu.

-Giám đốc, cho tôi nghỉ một buổi nhé! Tôi..khụ khụ..bị..híc híc..cảm.. Hắc..xì..a!_Nó vừa giả bệnh làm Đăng tưởng thật.

-

-Ấy da! Không cần! Tôi ngủ một giấc là hết hà, vậy nha! Bye!_Nói rồi nó nhanh chóng tắt máy, leo lên giường ngủ bù.

Điện thoại nó lại reo, nó bực dọc ngồi dậy cầm lên nghe.

-Alooooo..._Giọng cô kéo dài.

-

Nó ghét nhất là hai tiếng đó, trời đất ơi! Mặt mũi này đi đâu được chứ? Nó tự kỉ một mình rồi lẳng lặng bước vào vệ sinh.

Tại quán cafe mộc lan, cánh cửa mở ra. Một cô gái mặc chiếc quần bò nâu, áo phông trắng in con mèo vàng, tóc búi cao, đeo mắt kính màu đen,
chiếc túi nhỏ, cô bước đi làm ai cũng ngoái đầu nhìn.

Nó ngồi xuống đối diện anh nó đang ngồi chăm chú vào laptop.

Cô nhân viên bước lại hỏi nó dùng gì thì anh Kelvin mới nhận thấy sự có mặt của nó.