pacman, rainbows, and roller s
Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323873

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

về họ...

Cậu cảm thấy vui khi được chia sẻ nỗi buồn chất chứa, lòng nhẹ tênh
chảng cảm thấy khó chịu nữa. Nói đúng thật, khi chia sẻ lòng ta sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn nhiều khi cứ mãi che giấu. Và một điều không thể phủ
nhận, cậu có chút tình cảm với nó, lúc đầu cậu nghĩ đơn thuần là thích
thú, định chọc ghẹo nó để nó đổ dưới chân cậu thế nhưng tình thế lại đảo ngược. Bởi cậu không thể không thấy thích sự chân thật, thẳng thắn của
nó. Rất cuốn hút, không chỉ vẻ bề ngoài, mà chính bên trong nó cũng rất
cuốn hút, một con người thân thiện, trong sáng.

Hôm nay, nó
vẫn tới công ty làm việc. Tên giám đốc đáng ghét giao cho nó một đống
giấy tờ, tài liệu để nó ngồi cặm cụi làm còn anh chỉ việc cầm cây bút
"xoẹt..xoẹt"( kí tên đó!)

Nó thì nghĩ anh sung sướng chứ nó có biết nỗi khổ của anh đâu, căng cả
con mắt để đọc, suy nghĩ coi hợp lý hay không thì mới kí duyệt.

Nhưng mà, nó cảm thấy anh rất khác lạ, giống như một con người mà có hai mặt vậy. Lúc anh chăm chú làm việc thì nhìn anh nghiêm như cây kim,
lạnh lùng khiến người ta nể sợ. Chẳng giống khi vừa bước ra công ty, anh lại thân thiện và ấm áp. Úi dào, rốt cuộc bây giờ nó không chịu tập
trung làm mà ngồi nghĩ mông lung.

Tan ca, nó uể oải bước ra ngoài. Trời đã bắt đầu tối, từng ánh đèn đường dần bật lên một màu vàng nhạt đổ xuống con đường nhựa thẳng tắp. Giơ
chiếc đồng hồ lên xem, đã 7:02 nó lắc đầu chán nản, 8 giờ là phải đi làm thêm ở cửa tiệm cafe rồi. Giờ nó lững thững đi đến tiệm thức ăn nhanh
mua chút đồ ăn, để lót cái dạ dày đang rên rỉ gào thét này.

Đang ngồi trong quán chờ thì nó lại bắt gặp một người mà nó không muốn
thấy. Ấy da, hắn lại đi cùng Nhi nữa kìa, họ ngồi cái bàn khá xa nó, gần cửa ra vào và giờ do vắng khách nên chỉ cần hắn quay sang là thấy liền
nó.

-Thưa cô, thức ăn cô gọi đây ạ! Chúc cô dùng ngon miệng!_Tên phục vụ bưng thức ăn ra và nói.

-Ờ..cảm ơn!_Nói rồi nó cầm đũa lên xơi tới tấp, xơi nhanh chóng để còn mà rút quân.

Đặt tiền lên bàn, nó cầm lấy túi xách bước nhanh ra khỏi quán. Vừa bước tới cửa thì va phải Thái cùng Quyên bước vào.

-A! Ngọc! Lâu rồi không gặp bà, bà.._Quyên cười tươi, tay xoa xoa cái bụng bầu.

-Ơ..hì hì! Lâu rồi không gặp, hôm nào ta hẹn nói chuyện sau nhé, giờ
mình bận phải đi rồi! Hì hì..._Nói rồi nó cố bước ra ngoài cửa nhưng bất thình lình có tiếng thân thương gọi nó.

-Ngọc! Là cô sao? Chúng ta thật có duyên!_Hắn sau khi quay lại thì thấy nó lập tức đi lại.

-Duyên gì cơ chứ!_Nó nói nhỏ_Thôi thôi tới giờ phải đi làm thêm rồi!chào nhé!_Nó cười nói vội vàng đi.

-Ơ này!_Hắn nói vội theo nhưng nó đã đi mất.

Nó chạy tới cửa hàng, chào hỏi mọi người xong thì nhanh chân thay đồ và
bắt tay vào việc. Sau một hồi bưng bưng chạy chạy thì nó cũng được ngồi
nghỉ. Gần 10 giờ rồi nên quán sắp đóng cửa, nó nghỉ một lúc rồi đứng dậy vào trong phụ mấy chị trong quán rử ly. Đang vừa rửa ly vừa tán dốc thì nghe bên ngoài khá ồn ào. Anh làm chung với nó bưng mấy cái ly vào và
nói.

-Ngọc, em ra xem có khách kìa!

-Ơ..Dạ vâng!_Nó đứng dậy rửa tay và bước ra, không lòng lại thắc mắc
rằng sao không gọi ai khác mà cứ gọi nó làm như thích cái tên nó lắm lắm vậy.

Bước ra, nó không khỏi giật mình khi thấy Minh, cùng một đám bạn của
cậu. Chắc khoảng 5 thằng trai và 3 đứa gái, tất cả ăn mặc đều rất chói
loá. Vừa nhìn thấy nó thì cậu liền chạy lại tay bắt mặt mừng kéo nó lại
gần đám đông.

-Nhìn đây! Cô tao đó, đẹp chưa tụi bây?_Cậu khoác vai nó hồ hởn nói.

Rồi mấy tên bạn hắn trầm trò.

-Mày đổi gu rồi hả? Nhưng mà nhìn đẹp đấy!_Một thằng phát biểu ý kiến.

-Ui chao! Cô dễ thương ghê ta!_Lại một tên vừa chép miệng vừa nói.

Thế là tụi con trai suýt xoa khen nó. Cảm thấy mình tự nhiên bị đem ra làm chủ đề bàn tán thì nó khó chịu nói.

-Nè nè nếu là đến đây không phải để thưởng thức cafe thì xin mời đi ra giùm!_Nó vừa nói vừa liếc xéo cậu, hất cái tay cậu ra.

-Cô em dẫn bạn tới ủng hộ cô mà!_Cậu nói nhỏ nhẹ với nó và quay qua tụi đang ngồi hỏi thật to -Tụi bây uống cái gì hử?

Rồi nó bước vào trong, bực bội với cái tên ngoài kia, thật sự chẳng muốn bưng ra chút nào, chán thật. Tự nhiên lại dẫn cái đám ôn thần kia tới
đây, giờ nó cảm thấy ghét cậu ghê luôn. Trời ơi mệt quá!

Than thở cả buổi trời nó cũng phải bưng ra.

-Chúc quý khách ngon miệng!_Nó cuối đầu nói và định quay bước vô thì Minh nắm tay nó.

-Cô! Ngồi đây với em đi!_Cậu cười cười với nó.

Nó nhìn cậu trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó ghét nhất là bị
đem ra bàn tán lắm đó, cậu dẫn bọn bạn của cậu tới đây là đang chọc cho
máu nó thêm sôi đấy cơ.

-Chị ơi, anh Minh thích chị lắm cơ! Trước giờ ảnh đâu có dịu dàng với ai như chị đâu!_Một cô gái mỉn cười nói nó.

Xời, dẫn bạn tới để nói tốt cho cậu đấy mà. Cái tính của cậu ông quản gia nói toẹt cả rồi.

-Buông ra giùm!_Nó giật mạnh tay bước vào trong.
<