
giản, thật nhanh chóng. – Hân nhún vai
vui đùa nhưng trong mắt là sự xúc động thật sự khi nhớ lại những giây
phút vô tư nhất của tuổi thơ.
- Đúng vậy, hồi đó bọn mình chắc chỉ
như AD. Tình bạn đến thật tự nhiên, giản dị vì nó xuất phát từ trái tim
thuần khiết nhất… Thậm chí mình còn cảm thấy nó như duyên phận vậy, đến
lúc nào mình cũng không biết. – NT mỉm cười nhìn Hân chân thành, sau đó
siết chặt tay hơn – Cảm ơn cậu… thực sự….Cảm ơn cậu đã luôn ở bên mình
những lúc quan trọng nhất…. Cảm ơn ông trời đã mang cậu đến bên mình.
Những câu nói xuất phát từ đáy lòng của NT làm Hân cảm động vô cùng,
khóe mắt đã long lanh nhưng cô lại cười, ra vẻ không có chuyện gì đập
vào trán bạn nói:
- Con dở, bỗng dưng lại tình cảm như là sắp chia ly từ biệt không bằng.
Nghe câu nói đùa của Hân, NT phì cười, lấy tay dụi mắt rồi ôm chặt bạn, nói giọng ủy khuất:
- Thì hôm nay chẳng phải ngày chia tay của đôi uyên ương chúng ta sao?
Ngày mai là cậu thuộc về anh Minh rồi, làm sao mình dám gần gũi cậu như
vậy? Anh ấy không bẽ gãy tay mình mới lạ.
- Haha, anh ấy dám? Trong tim mình, anh ấy không bằng gót chân của cậu. – Hân tươi cười ôm chặt bạn.
- Haiz, anh mình mà nghe thấy chắc đau lòng đến vỡ tim mất? Sao cậu có
thể dễ dàng vứt bỏ tình yêu như vậy? – NT trách cứ, giả vờ đau lòng thay anh trai.
Thấy vậy Hân vội đẩy NT ra véo tai cô nhăn mày – Sến quá đấy bà – Rồi bất chợt cô trở nên nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt bạn,
trịnh trọng khẳng định – Đối với mình, tình bạn và tình thân mãi mãi xếp trên tình yêu.
Âm thanh cuối cùng kết thúc, không khí lại trôi vào tĩnh lặng, trang nghiêm như đang tôn vinh điều đó. NT không nói gì, chỉ nhìn bạn chăm chú, sau đó lại ôm chặt bạn, đặt cằm lên vai bạn nói
nhỏ:
- Mình cũng vậy.
Sự kiên định và có gì đó chua xót
ánh lên trong mắt cô rồi nhanh chóng biến mất. Vì NT không đối mặt với
mình cho nên Hân không nhìn thấy được, vẫn ôm chặt bạn.
***
Lát sau, Hân đẩy NT ra cười nói:
- Sướt mướt bằng đấy đủ rồi, nếu không mình không nhận ra chính bản
thân mình mất….Quay lại chuyện chính, mai đi thử áo cưới với mình. Cậu
thử áo dài luôn, cậu cũng là một trong những người bê tráp cho mình mà.
- Cậu đừng đùa, mình là em chồng tương lại của cậu đó. – NT cười trợn mắt với bạn.
- Mình không cần biết, mình chỉ biết cậu là bạn thân nhất của mình, vì
vậy nhất định không thể thiếu được. – Hân nganh ngạnh nắm chặt tay bạn
không nghe.
Thấy vậy NT chỉ có thể thở dài than thở, lấy lý do then chốt nhất:
- Mình muốn cũng không được….bởi mình đã là một bà mẹ rồi, làm sao đội
lễ cho cậu đây? Cậu muốn các cụ cầm dao chém mình sao? – NT trừng mắt
dọa nạt.
- Mọi người chỉ nói là kết hôn rồi không thể đội lễ chứ có nói là có con đâu? Vì vậy cậu vẫn đủ tiêu chuẩn trăm phần trăm. – Hân
nói một cách nhẹ nhàng, liếc mắt coi nhẹ sự cảnh cáo của bạn.
Đến lúc này NT chỉ có thể giơ hai tay lên hàng, quả thật không còn lý lẽ nào với cô bạn. Cô dâu là lớn nhất, không thể để họ mất hứng được, nếu
không có khi cô còn chết thảm hơn. Nghĩ vậy NT đành xị mặt thỏa hiệp
nói:
- Thôi được rồi, vì cậu mình đành hy sinh tấm thân này – Sau
đó cô giơ tay lên ra điều kiện trong tiếng cười khoái trí của Hân –
Nhưng ngày mai mình cần đến trường gặp hiệu trưởng để báo cáo tình hình
hiện tại, dù sao mình cũng bình phục rồi. Vì vậy cậu cứ đến tiệm áo cưới trước, khi nào mình xong việc sẽ đến sau, được không?
Nghe vậy, Hân vui mừng muốn nhảy cẫng lên, đập mạnh vào tay NT giao kèo:
- Nhất trí. Hehe.
- Ok, ngủ thôi. – NT xoa tay bị vỗ đau rồi xoay người nhắm mặt lại. Hân cũng ngoan ngoãn đặt hai tay lên bụng ngủ bên cạnh cô.
Một lát sau NT lặng lẽ mở mắt ra, khẽ khàng quay sang nhìn Hân bên
cạnh. Cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hơi thở đều đều. Thấy vậy NT khẽ
nhếch môi cười… nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên, lo lắng và
hơi nóng ruột. Chẳng lẽ là do hạnh phúc đến với mọi người quá dễ dàng
khiến cô sợ hãi nó sẽ nhanh chóng bay mất hay đây chỉ là ảo giác? NT
nhíu mày với những cảm xúc quái dị này. Sau đó cô khép chặt mắt lại,
điều hòa hơi thở và cố gắng ru mình vào giấc ngủ.
Trong phòng làm việc quen thuộc, MV đang nhìn chăm chăm vào những tấm
ảnh được rải rác trên bàn. Đó là hình ảnh về hai người đàn ông mà MV hận nhất và cô gái rất quen thuộc với anh, bởi cô ta gần như lớn lên bên
cạnh anh.
QT ung dung ngồi trên mặt bàn, cầm lên một tấm ảnh
phóng to nhìn rõ mặt của người trong ảnh, liếc nhìn MV bên cạnh im lặng
như tượng hỏi:
- Cậu tính thế nào?
-….
- Nếu cậu không
tiện ra tay thì tôi có thể giả quyết được. – Thấy bạn không phản ứng, QT cầm thêm bức ảnh là gương mặt người con gái xinh đẹp đang cười, chỉ
tiếc là nụ cười của cô ta quá chói mắt và gai rợn với ánh mắt sắc lẹm.
Ngón trỏ di trên mặt cô gái bất chợt nắm chặt lại, nụ cười và cả khuôn
mặt của cô t