
BN buồn bã quay đi, ánh mắt xa xăm như chứa bao tâm sự trong lòng. Vẻ
mặt thê lương, yếu đuối của cô làm bà Ella cảm động, vuốt tóc cô âu yếm
như con, nhẹ nhàng nói:
- Thằng Vương có phúc mà không biết hưởng.
Con yêu nó nhiều như vậy mà nó lại phụ bạc con. Bác rất vui mừng vì con
yêu nó thật lòng. Con yên tâm, mọi chuyện đã có bác. – Bà thở dài, sau
đó vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng, giọng quyết liệt –
Có lẽ bác không thể ngồi yên một chỗ nữa rồi.
Không gian yên
tĩnh lại, bà Ella nhìn ra màn đêm bên ngoài, quyết định nhúng tay vào
chuyện tình cảm của con mình. Mấy người hầu được lệnh dọn dẹp bàn ăn.
Không ai phát hiện ra ánh mắt vui sướng và thâm hiểm của BN. Cô ta nhếch mép cười khẩy, trên mặt nước mắt đã khô hết.
Nụ cười ấy ẩn chứa bao điều đáng sợ, làm cho người ta muốn rợn tóc gáy. Xem ra sóng lớn sắp bắt đầu nổi lên.
Xã hội đôi khi bất công hơn người ta tưởng, hoặc họ biết nhưng không
thể chấp nhận. Có lẽ chỉ có người xấu mới chứng minh và tô điểm cho
người tốt, do vậy trên đời này người xấu luôn nhiều hơn người tốt. Nhưng hãy tin câu nói của đức Phật “tà không thể thắng chính”…. Mọi chuyện
lại phải đợi thời gian kiểm chứng.
Một buổi chiều êm ả với những cơn mưa phùn đặc trưng của mùa xuân bay
lất phất khắp nơi. Mọi người thong dong thả mình vào cơn mưa êm dịu. Cái se se lạnh của mưa xuân khiến lòng người thổn thức, tươi vui như được
trẻ hóa . Đây mới là khí sắc, hơi thở của xuân Hà Nội.
Trong
một quán cà phê nhỏ, bên chiếc bàn cạnh cửa kính, có hai người một lớn
một nhỏ đang ngồi đối diện nhau. Trước mặt người đàn ông là ly cà phê
đen, còn trước mặt bé gái là cốc kem to đủ màu sắc. Những hạt mưa bay
bay đậu trên cửa kính gần đó.
Áo bành tô đen vắt ngang thành
ghế, trên người là chiếc áo phông trắng, MV từ từ đưa ly cà phê lên uống một ngụm. Vẻ mặt bình tĩnh, im lặng nhìn con gái ngồi đối diện nhưng
cánh tay cầm ly lại nắm chặt đã bán đứng anh. Sự vui mừng và nỗi lo sợ,
căng thẳng cùng nổi loạn, tranh chỗ đứng trong lòng anh. Vừa rồi con gái sau bao ngày thờ ơ với anh bỗng nói “ Con muốn ăn kem, chú đưa con đi
được không ạ?”. MV còn nghĩ mình nghe nhầm, vui mừng khôn xiết, bên cạnh đó cũng hồi hộp không kém. Có lẽ bé đang dần dần tiếp nhận anh, MV
không dám hi vọng quá nhiều.
Hắng giọng, MV nhìn AD trước mặt âu yếm, nhẹ nhàng hỏi:
- Con có chuyện gì muốn nói với…chú phải không?
Lúc này AD mới rời mắt nhìn ô cửa kính về phía anh, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự.
Nhìn sâu vào mắt MV, mãi sau AD mới lên tiếng, dường như bé đang cố
gắng thốt ra âm thanh từ sâu thẳm trái tim mình với những cảm xúc bị dồn nén từ lâu:
- …Bố….
Tiếng gọi nhẹ nhàng vừa vang lên đã
bị cơn mưa ngoài trời cuốn đi. Dù vậy MV vẫn kịp nắm bắt. Anh nghĩ mình
đang mơ, sững sờ nhìn chằm chằm AD như kẻ ngốc.
Phải mất một
lúc lâu MV mới hồi phục, tay run run làm sóng sánh cà phê ra ngoài nhưng anh không quan tâm. Đặt vội chiếc ly xuống bàn, ánh mắt có hơi nước
nhìn con gái như không tin nổi, MV khàn giọng hỏi:
- Con…con vừa nói gì? – Giọng nói của anh dè dặt như sợ làm con gái giật mình, không dám nói to.
- Bố. – AD bình tĩnh nhắc lại. Lần này giọng nói của bé to và mạnh mẽ hơn nhiều, cũng mang sự khẳng định rõ ràng.
Cuối cùng bé đã cất lên tiếng “bố” thiêng liêng sau năm năm bị kìm
nén. Và cuối cùng bé cũng có cơ hội gọi “bố” như bao bạn nhỏ khác. AD đã khao khát được có bố, được ở bên cạnh bố nhõng nhẹo, được bố yêu thương và nuông chiều biết bao. Từ khi bé biết nói, sau tiếng “mẹ” đầu tiên bé vẫn luôn ao ước được gọi “bố”…nhưng đến bây giờ điều đó mới thành sự
thật. AD hạnh phúc và thấy ấm áp trong lòng vô cùng. Rốt cuộc bé cũng
hiểu được cảm giác có bố là như thế nào? Bé sẽ không bao giờ phải buồn
bã hay đứng ở một góc ngắm nhìn những bạn khác được bố đưa đón mỗi ngày
hay được bố bế bồng với ánh mắt ghen tị và thèm muốn. Bé cũng sẽ không
bị bạn nào chê cười là đứa con hoang, không có bố. AD đã có bố, thậm chí là một người bố rất đẹp trai và tài giỏi.
Âm thanh trong trẻo, ấm áp của AD vang lên trong đầu MV mãi không ngừng, xúc động đến nỗi
không dám thở bởi anh sợ chỉ cần mình lên tiếng âm thanh tốt đẹp này sẽ
bay đi mất. Trong lòng anh là trăm ngàn cảm xúc đang chảy cuồn cuộn theo từng mạch máu, như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, ngưa ngứa lại
tê tê. Tim đập thình thịch như phình to hơn nhưng cũng e sợ đây chỉ là
giấc mơ, sợ hãi mình không thể nắm chặt trong tay mãi mãi.
MV cúi thấp xuống, rưng rưng nhìn con gái bé bỏng của mình, dịu dàng nói:
- Con gọi lại một lần nữa…được không?
- Bố. – AD nhẹ nhàng đáp.
- Một lần nữa. – MV nghẹn ngào nói.
- Bố, bố bố…. – Không chịu đựng được nữa, AD khóc, những giọt nước mắt
to tròn chảy tí tách xuống bàn hoà với tiếng gọi bố không dứt..
MV đứng bật dậy ôm chặt con gái vào ngực, chỉ muốn nghe con gọi anh như vậy mãi. Thì ra trên đờ