
m sáu bác sĩ trẻ và bốn nữ y tá bộ dạng cuống
quýt cũng chẳng khác ông ta là bao. Vị bác sĩ vội vàng đi đến bên cạnh
MV, khép nép hỏi:
- Chào cậu Vương, cậu có gì căn dặn sao?
-
Cô ấy tỉnh rồi, các người kiểm tra cho cô ấy đi. Dường như cô ấy đang
rất đau, các người xem có cách nào giúp cô ấy hết đau không? – MV lại
trở về dáng vẻ thâm trầm, oai nghiêm nhìn ông bác sĩ ra lệnh. Thấy vậy
vị bác sĩ liền đưa mắt nhìn NT rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Cô cảm thấy trong người thế nào? Có đau đầu hay khó hịu chỗ nào không?
Nhìn vẻ mặt sợ sệt của vị bác sĩ già và đội ngũ màu trắng hùng hậu đằng sau, NT chỉ muốn cười to. Không thể tin nổi, mình cũng được đãi ngộ
“nghiêm trọng” như vậy. Liếc mắt nhìn kẻ quen thói ra lệnh, áp bức kia,
cô nhăn mày ý trách móc, sau đó quay đầu lại cười lễ phép trả lời vị bác sĩ:
- Dạ cháu không sao. Chỉ là có chút váng vất và toàn thân rã
rời như vừa được tháo ra rắp ráp lại toàn bộ xương cốt. Chắc là do hết
tác dụng của thuốc, cũng là phản ứng bình thường ạ.
Đúng vậy,
vừa rồi còn vướng vất với những suy nghĩ, bối rối trong lòng cho nên
không cảm nhận rõ ràng cái đau. Bây giờ nghe vị bác sĩ hỏi NT mới thấy
toàn thân đau đớn vô cùng, cảm giác đúng thật như vừa bị người ta đem
toàn bộ xương cốt tháo rời rồi lắp lại từng bộ phận. Không có một chút
sức lực nào, toàn thân bủn rủn. NT đau đớn nhăn chặt mày lại, MV đứng
bên cạnh quan sát, vội vàng cầm tay cô dịu dàng hỏi:
- Em đau lắm hả? - Rồi sau đó quay đi, nhìn bác sĩ lạnh lùng ra lệnh – Các người mau cho cô ấy thuốc giảm đau đi.
- Không cần, ai bị thương không đau đớn chứ? Không thể cứ dùng mãi
thuốc giảm đau được, như vậy cũng không tốt. – NT kéo tay MV ngăn lại,
không muốn anh dọa chết mấy người này.
MV quay sang nhìn NT đang định mở miệng nói tiếp thì vị bác sĩ đã lên tiếng, cười thân thiện đáp:
- Đúng là dùng nhiều thuốc giảm đau thì không tốt, nhưng hiện tại cháu
vẫn có thể dùng thêm một liều, chắc chắn không có bất cứ tác dụng xấu
nào.
- Vậy thì đợi gì nữa, các người còn không mau làm đi. – MV
nhanh nhẹn trả lời, trừng mắt nhìn ông bác sĩ, trách ông ta dông dài lắm chuyện.
Vị bác sĩ đáng thương chẳng biết làm gì, chỉ có thể
cười khổ, nuốt mọi ủy khuất lại trong lòng. Ai bảo anh ta tai to mặt
lớn, ông chỉ là con tép bé xíu làm sao dám động vào con mãnh hổ này?
Quay người phân phó cho hai bác sĩ đằng sau tiêm thuốc cho NT, vị bác
sĩ cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên trán cho cô và hỏi:
- Cháu có đau đầu không? Mắt có thấy mờ, tai có ù hay có bất thường gì không?
- Dạ, không có ạ. Cháu chỉ bị đau ở chỗ vết thương thôi. – NT cười nhẹ nhàng trả lời.
MV cứ đứng bên cạnh, chuyên tâm quan sát nét mặt NT và bác sĩ khám cho
cô như một con ong vò vẽ, bay đi bay lại, chốc chốc lại hỏi “Có thật
không? Không có việc gì chứ?” khiến mọi người đều buồn cười nhưng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng. NT thì than trời, chẳng hiểu một MV không sợ
trời không sợ đất, lãnh đạm vô tình đâu mất rồi?
Sau khi kiểm tra mọi thứ cẩn thận cho NT, chắc chắn không có gì đáng
lo ngại ,vị bác sĩ hài lòng cười đứng dậy chào hai người, định quay đi
lại bị NT gọi:
- Thưa bác sĩ, cháu có thể chuyển về phòng bệnh bình thường được không ạ?
Ông ta ngơ ngác, chưa kịp mở miệng MV đã lên tiếng, dứt khoát đáp:
- Không được.
- Tại sao? Tôi mới là bênh nhân cơ mà? Tôi không muốn ở đây, vừa buồn
tẻ lại đắt tiền. Gia đình tôi không trả nổi. – NT tức giận nói.
-
Nếu là vấn đề tiền bạc thì em không phải lo. Anh đã chi trả hết rồi. Em
chỉ cần ngoan ngoãn nằm nghỉ, tĩnh dưỡng tốt để nhanh chóng khỏe lại là
được – MV không yếu thế đáp lại, nhưng giọng nói rất mềm mỏng như dỗ
dành trẻ con. Điều đó càng khiến NT tức giận thêm, cô cười khẩy , lạnh
lùng đưa mắt nhìn anh hỏi:
- Anh là gì của tôi mà đòi trả giúp tôi? Tôi lại không có đồng ý.
- Em…-
MV tức giận đến không thể nói được gì. Ánh mắt đau đớn, bị tổn thương
nhìn chằm chằm NT. Vị bác sĩ già thấy vậy vội vàng lên tiếng can ngăn,
xoa dịu không khí bầu căng thẳng:
- Nằm ở đâu không quan trọng,
quan trọng là dưỡng bệnh tốt thì mới nhanh khỏi. Hai người cứ bàn bạc kĩ càng rồi hẵn quyết định. Chúng tôi ra ngoài trước.
Nói xong
ông ra hiệu cho mọi người rút lui, rồi bản thân cũng đi ra gần như tháo
chạy, NT vừa bực mình vừa buồn cười nhìn theo.
Không khí trong
phòng yên tĩnh trở lại. Hai người nhìn chằm chằm nhau. NT với ánh mắt
mạnh mẽ, cứng đầu nhất định không chịu thua. Thấy vậy MV đành thở dài,
khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:
- Tại sao em cứ nhất định phải chuyển phòng? Ở đây có gì không tốt?
- Vậy tại sao cứ nhất định phải ở phòng này? Ở đây có gì tốt? – NT
ngang bướng hỏi ngược lại khiến MV dở khóc dở cười, chẳng biết tại sao
từ lúc cô tỉnh dậy lại ngang ngạnh và bướng bỉnh như vậy? Cô cứ như đứa
trẻ cứng đầu không chịu thua h