
là người duy nhất có thể tìm lại một NT ngây thơ, vô tư như
ngày xưa. Điều mà NH biết anh sẽ mãi mãi không thể làm được. Đạu khổ
nhắm hai mắt lại, cố kìm nén nỗi đau và sự vui mừng đang đánh nhau trong lòng. NH tha thiết nhìn NT lần cuối, thầm chúc cô hạnh phúc, sau đó
cũng quay người đi ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho hai
người.
Đêm đen đáng sợ và bão tố đã qua đi, những tia nắng đầu tiên của ngày
mới chiếu lên khung cửa sổ màu trắng, nhảy nhót trên khuôn mặt người con gái đang nằm ngủ trên chiếc giường gần đó như muốn đánh thức cô. Bên
cạnh thiếu nữ xinh đẹp là một người đàn ông anh tuấn tay vẫn nắm chặt
tay cô gái mặc dù hai mắt đã nhắm lại, thân người tựa nhẹ trên thành
giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô gái trên giường đang nhắm mắt ngủ yên lành bỗng nhăn mày, dường như đang cố gắng đấu tranh với mi mắt để thức dậy.
Nhăn chặt lông mày, cảm giác toàn thân rã rời,
đau đớn khiến NT giật giật khóe mắt rồi chầm chậm mở ra. Ánh nắng chiếu
vào khiến người vừa mới tỉnh lại như cô khó thích ứng, muốn giơ tay lên
che đi lại cảm nhận được tay mình đang bị vật gì đó nắm chặt, giật mình
nghiêng đầu nhìn sang. Một bàn tay to lớn đầy sức mạnh đang ôm trọn
những ngón tay thon dài, trắng mịn của cô. Ngỡ ngàng nâng cao tầm mắt,
trước mặt NT là một người đàn ông đang nhắm hai mắt, hàng lông mày hơi
nhăn lại vì lo lắng điều gì chăng? Bất chợt trong đầu NT nảy ra ý nghĩ
giơ tay lên để miết phẳng vầng trán cao rộng kia nhưng may mà cô không
có đủ sức lực để làm việc đó, NT cười bản thân ngớ ngẩn. Lần đầu tiên
ngắm nhìn người đàn ông mà cô luôn bài xích này với khoảng cách gần như
vậy. Hàng lông mi đen dài của anh làm cho NT có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, lại là một ý nghĩ ngớ ngẩn, muốn đưa tay bứt thử. Miệng khẽ nhấc
lên, chính NT cũng không biết rằng trong ánh nhìn của mình có chứa sự
thích thú. Không ngờ người đàn ông này sau khi bỏ đi vẻ mặt thâm trầm,
lạnh lùng, khí chất cao ngạo, bá đạo lại có vẻ mặt tinh khiết, thanh
thuần của trẻ con khiến NT cũng phải cảm thán bởi sức hấp dẫn của anh
ta. Đây là lần đầu tiên cô công nhận điều này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Giật mình khi phát hiện điều đó, NT bỗng thấy hơi sợ trong lòng
đồng thời cũng có cảm giác lơ mơ lạ lẫm.
Quay đi đưa mắt nhìn
bên ngoài, ánh nắng chiếu qua hàng cây in lên khung cửa sổ gần đó, không khí nhẹ nhàng yên tĩnh của buổi bình minh khiến con người cảm thấy thư
thái, dễ chịu. Dường như tâm hồn được lắng đọng, những tinh tế và tuyệt
vời nhất ở lại, bao toan tính, bon chen của cuộc đời trôi đi hết. NT
thích thú hít một hơi sâu căng đầy lồng ngực, nào ngờ việc làm đó động
đến vết thương khiến cô đau đớn co người lại. Lúc này NT mới ý thức đưa
mắt nhìn lại mình. Rồi cô phì cười vì trông mình chẳng khác nào xác ướp
Ai Cập, được quần chặt từ đầu đến cuối. Những kí ức còn xót lại trong
đầu dần dần hiện ra rõ rệt.
Lúc đó, sự việc diễn ra quá nhanh,
bản năng mách bảo cô phải cứu người. Rồi khi bị chiếc xe đụng vào, trời
đất đảo lộn, mọi thứ quay cuồng trước mắt mình, NT chìm vào bóng tối
đáng sợ, thứ bóng tối mà cô đã từng trải qua và quen thuộc với nó trong
một khoảng thời gian khá dài sáu năm trước. NT không còn quá sợ nhưng cô có quá nhiều điều lưu luyến, cô không muốn mọi sự chấm dứt như vậy.
Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong mắt NT là MV đứng đó bế AD đang ngủ
yên trong tay nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng, ngơ ngẩn và sợ hãi. Trong
giây phút cuối cùng đó, cô cảm thấy không nỡ…. thực sự không nỡ và hơi
nhói nơi trái tim.
Trong lúc hôn mê, NT luôn cảm giác tay mình
bị ép chặt, một sức mạnh truyền vào tâm trí cô gần như khao khát, điên
cuồng. Điều đó làm NT cũng sục sôi và can đảm hơn. Bên tai là những âm
thanh hỗn loạn, cô không nghe rõ ràng, chỉ có giọng nói trầm ấm, gấp gáp và đầy đau đớn có vẻ quen thuộc với cô luôn vang vọng bên tai. NT không nghe được từng chữ rõ ràng nhưng cô biết người đó đang gọi cô, đang cố
gắng níu kéo cô lại. NT cũng cảm nhận rõ nỗi đau và sự tuyệt vọng trong
giọng nói đó, trái tim ẩn ẩn đau theo từng âm thanh. Cô rất muốn trả
lời, muốn nói cô nhất định có thể vượt qua bởi còn có rất nhiều việc cô
chưa làm, rất nhiều người yêu thương và cần cô ở bên, cô nhất định không xa rời bọn họ…. Và đặc biệt là con gái yêu dấu của cô. Trái tim NT gần
như tan ra khi nghĩ đến con. Đúng vậy, cô không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Con gái cô cần cô như cần không khí, cô cũng cần con để duy trì ánh sáng, cần con cho từng nhịp đập của trái tim. Cô có thể bỏ lại tất cả
mọi người nhưng chỉ có bé con là không thể. Vì vậy cô nhất định không
thể có việc gì.
Từng khuôn mặt thân quen hiện lên trong tâm
trí, NT nhẩm đếm tên từng người để tăng thêm sợi dây níu kéo với sự
sống… Và cuối cùng tên người đó cũng xuất hiện, không hiểu trong vô thức cô đã cho cái tên đó vào danh sách của mình từ khi nào?
******
Vững vàng như đá cẩm thạch, ngồi bên cạnh canh NT ngủ, hai mắt nặng như chì vì kiệt sức, MV không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ, chỉ biết
rằng cho dù tr