
, đã yêu thì yêu tới cùng, anh thực sự muốn đáp lại
tình cảm đó.”
“Nhưng anh không thể, phải không…?”
“Ừm…”
“Vậy...anh có thể chỉ trong một ngày hôm nay không?”
“Là sao?”
“Hôm nay thôi, cho em làm bạn gái anh nhé!” - Cô ngẩng lên nhìn anh.
Mạnh Bảo thực sự muốn làm cô vui, dù vẫn lưỡng lự:
“Được, nhưng Thanh Linh…”
“Chỉ có ngày hôm nay, chẳng lẽ em lại so với bao ngày khác anh sẽ ở bên
Thanh Linh à? Đi thôi!” - Cô nắm tay anh đi ra ngoài đường, quên cả cái
tay vẫn còn đau của anh.
Phương Nhi và Mạnh Bảo nắm tay nhau đi trên con đường Đà Lạt đẹp đẽ,
thời tiết về chiều dịu mát, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua từng tán
lá cây. Phương Nhi thấy lòng mình cũng dịu đi theo rất nhiều, chỉ một
ngày thôi sao, một ngày cô được đứng ở vị trí của Thanh Linh. Biết rằng, trái tim anh vẫn không dành cho cô, nhưng anh trân trọng tình cảm của
cô, anh để cô được yêu anh, như thế chẳng phải đã quá tốt sao? Cô sẽ
không hối hận vì điều gì nữa…
...ngay cả nếu như, cô phải xa thế giới này, vào một ngày nào đó cô cũng sẽ không còn điều gì nuối tiếc…
“Làm cái kem đi!” - Cô ngó vào cái hàng kem quen thuộc mà mấy cô bạn cô thường đòi cô “khao”.
“Lạnh rồi, kem gì? 20 tuổi rồi vẫn thích kem cơ à?”
“Hay nhờ! 20 đã là gì, mấy chục năm nữa chưa rụng răng thì em chưa chán.”
Và thế là Mạnh Bảo đãi cô một que kem sữa dừa mát lạnh. Nhìn cô lúc này
tưởng chừng chỉ là một cô bé 14, 15 tuổi đi cạnh Mạnh Bảo thôi, trông cô trẻ con tệ, nếu như không vì chiều cao nổi bật thì chắc người ta đi qua cũng không nghĩ cô đã qua tuổi teen. Mạnh Bảo lại dẫn cô vào một cửa
hàng quần áo cốt là để cô bỏ cái bộ đồng phục võ đã dính máu này ra. Vốn chẳng mặc những bộ đồ xa xỉ làm gì, cô chọn một cái áo phông, một cái
quần bò nhìn giản dị mà khỏe khoắn, năng động, tôn lên vóc dáng đẹp của
Phương Nhi (cao 1m72 nặng 50kg, ta GATO!!!). Đi bên cạnh Mạnh Bảo, mặc dù cái băng bên tay anh trông không hay cho
lắm nhưng người ta vẫn phải ghen tỵ khi thấy anh và cô rất đẹp đôi vì cô thì xinh đẹp mà anh cũng đẹp trai, cao ráo, nhìn như cặp trời sinh.
“Ngày anh đã đến tựa như giấc mơ, em nhận ra tim mình đã yêu…” - Cô vừa đi vừa hát.
“Em có cần yêu đời thế không?”
“Điên điên tí ý mà!”
“Nhưng mà giờ phát hiện ra là giọng hát của em rất hay nhé.”
“Khen đểu! Giọng như vịt đực ý.”
“Vịt cái mà, sao lại đực được?”
“Anh muốn ăn đấm hả?” - Phương Nhi trừng mắt.
“Á em không dám chị ơi! Chị hát hay lắm ạ! Chị cứ hát tiếp đi, hí hí hí!”
Phương Nhi cười khoái chí, tay vẫn nắm tay Mạnh Bảo “dung dăng dung dẻ” bước đi. Cô tiếp tục những câu hát trong trẻo, đáng yêu:
“Ngày anh đã đến tựa như giấc mơ em nhận ra tim mình đã yêu
Yêu từng giây phút xôn xao em dặn lòng thôi nhớ anh
Vì anh thôi đấy...Vì anh đấy thôi !
Sao chẳng thấy lòng em vẫn mong chờ
Người ơi nói em nghe rằng người đang nhớ em chỉ em mà thôi !”
(Vì anh đấy thôi - Bonnie Thiên Ngân)
Nắng chiếu trải dài trên mặt nước hồ Xuân Hương. Anh và cô lại ngồi đó,
và cô tiếp tục cái trò mà lúc nào cô cũng thích: ném đá xuống hồ. Hôm
nay tâm trạng vui nên cô ném đá rất hăng, còn anh thì đau tay nên chỉ
nhìn cô ném. Cứ ngồi nhìn cô, nhìn mãi. Cô thực sự rất đẹp. Vẻ đẹp toát
ra từ trong con người cô. Một cô gái nhìn bề ngoài tưởng chân yếu tay
mềm nhưng thực chất lại có thể kiên cường hơn bất cứ ai khác. Hỏi trong
những ngày cô lẩn tránh anh để tự tập võ một mình? Cô đã đau thế nào? Cô đã cô đơn thế nào khi không có ai bên cạnh? Nhưng cô sợ anh, sợ nhìn
thấy anh bên người khác, nên cô phải trốn đi. Anh không quên được ánh
mắt buồn của cô, lúc đó sao cố tỏ vẻ mạnh mẽ mà trái tim cô yếu đuối vô
cùng…
Giấu sâu thẳm trong cô, là bao nhiêu nỗi đau mà cô cứ cố giấu đi? Sao lại phải giấu như thế chứ, cô gái kiên cường?
Phương Nhi giật mình khi Mạnh Bảo ngồi sát lại, vòng tay sau lưng cô kéo cô ngả vào lòng và ôm cô trong vòng tay mình. Cô hơi ngượng, định bỏ ra thì anh ôm chặt hơn:
“Làm bạn gái anh thì phải để anh ôm chứ!”
“Nóng lắm, bỏ ra đi!” Cả cái người anh dựa vào lưng em, mồ hôi toát hết rồi đây này.”
“Thích bỏ xừ đi được còn chối.” - Anh khẽ dụi vào mái tóc cô. - “Ngoan
ngoãn tí đi, đừng lúc nào cũng để em phải cô đơn một mình. Có người ở
bên cạnh, điều đó chẳng tốt hơn sao?”
“Em đâu có cô đơn…”
“Em đừng nói dối chứ. Người em đang lạnh đây này, cứ ngồi im đi!”
Phương Nhi đành ngồi yên, ngả vào người anh để nhìn rõ gương mặt anh
hơn. Anh ôm cô, hướng mắt nhìn ra hồ nước xanh trong vắt với những hàng
cây rợp bóng xung quanh. Giá như bây giờ, rồi ngày mai, ngày mai nữa, cô vẫn được ở trong vòng tay anh thế này. Cô mong ước điều đó lắm! Nhưng
tại sao, cô vẫn nhìn thấy trong đôi mắt anh, ở nơi đáy mắt rất sâu, có
hình bóng của