
nhớ Thanh Linh đã tiêu tan đi theo những viên đá ném xuống nước vậy.
Anh đang nghĩ gì thế này? Người làm anh vui phải là Thanh Linh chứ, sao giờ anh có thể nghĩ đến Phương Nhi?
Anh lại nhớ ngày hôm qua. Lúc cô hôn anh trong tuyệt vọng. Lúc cô đau
đớn hét lên khi anh phát hiện ra cô đang kề dao vào Thanh Linh. Hành
động của cô thì nhìn qua là ích kỷ, là độc ác, nhưng tại sao lúc nhìn
vào đôi mắt cô, anh cảm thấy trong đó là những nỗi đau giấu kín muốn vỡ
òa ra mà không thể được. Lời nói của cô tuyệt vọng vô cùng, đau thương
vô cùng. Cô yêu anh thực sự. Cô yêu anh dù cô biết trái tim anh đã là
của ai khác rồi…
Những cô gái thầm thương trộm nhớ Mạnh Bảo chẳng ít, nhưng sao riêng
Phương Nhi, anh lại cảm thấy có cảm giác tội lỗi và nhói đau?
“Anh Mạnh Bảo!”
“Hả? Phú à?” – Mạnh Bảo nhìn Minh Phú – em trai Minh Thiên hồng hộc chạy tới.
“Sáng nay có mấy anh đến hỏi anh Minh Thiên có thấy anh không, anh Thiên bảo có chuyện gì thì mấy anh đó nói là nhóm trưởng đội võ của mấy anh ý – chị Phương Nhi đi đâu rồi! Nhà thì khóa cửa, không có ai ở nhà, điện
thoại không liên lạc được. Họ muốn hỏi anh Mạnh Bảo có biết chị Nhi ở
đâu không?”
Mạnh Bảo suýt thì rơi cái cặp lồng:
“Mày đùa anh à? Chắc cô ta đến nhà ba con bạn Kim, Lan, Phượng gì đó.”
“Đi tìm hết rồi, không thấy chị ấy đâu anh ạ!”
Mạnh Bảo rụng rời chân tay, vứt cái cặp lồng cho Minh Phú:
“Cầm lấy cái này mang vào viện cho Thanh Linh hộ anh, anh sẽ quay lại sau!”
Mạnh Bảo vừa chạy đi vừa cầm điện thoại gọi. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” và rồi tiếng “Tút tút” vang lên não nề trả lời anh. Phương Nhi có thể đi
đâu được chứ!? Có một điều mà gần như ai cũng biết là cô luôn để điện
thoại theo người, cực kỳ ít khi không liên lạc được với cô. Chẳng lẽ đêm qua xảy ra chuyện gì sao? Chắc chắn là liên quan đến anh hoặc Thanh
Linh rồi!
“Phương Nhi ơi là Phương Nhi, tôi đâu cần em phải tự dằn vặt mình như thế này chứ!!??” – Anh vừa bực vừa lo sốt vó.
Anh đến nhà Phương Nhi. Đúng như Minh Phú nói, không có ai ở nhà hết.
Anh thực sự giận rồi, cô ấy đi đâu mới được đây!!?? Quả thật là có
chuyện chẳng lành! Không ai biết cô ấy đi đâu cả!
“Tít tít”. Có tin nhắn báo đến. Anh mở ngay ra, chắc chắn là Phương Nhi rồi!
Nhưng…không phải!
“Anh đi đâu rồi, đến với em đi. Em ở bệnh viện một mình chán lắm.”
Sao Thanh Linh lại gọi anh đến lúc cấp bách thế này chứ? Anh làm gì đây? Tìm Phương Nhi hay quay lại với Thanh Linh? Trời ơi, tìm Phương Nhi thì biết tìm cô ta ở đâu!? Mà Thanh Linh thì…Buộc phải quay lại vậy! Anh sợ Thanh Linh làm sao thì chết, mặc dù giờ anh không muốn để ý đến cô.
Bệnh viện.
“Anh, đổ cháo ra cổ em rồi, nóng quá!”
“Anh xin lỗi!” – Mạnh Bảo vội lấy khăn lau cổ cho “Thanh Linh”.
“Anh làm sao thế? Hình như anh đang thẫn thờ cái gì đó, không để ý đến em.”
“À không có gì đâu, em ăn tiếp đi cho khỏe.”
“Nói dối! Anh đang nghĩ đến Phương Nhi hả?”
“Thanh Linh, sao tự dưng em lại đa nghi thế nhỉ? Anh nhớ em đâu có hay hỏi thế này?” – Mạnh Bảo bắt đầu khó chịu.
“Anh bảo em đa nghi sao? Anh đang bắt đầu chán em đó hả?”
Mạnh Bảo muốn điên mất, đang không biết Phương Nhi đi đâu mà “Thanh
Linh” còn thế này. Thật là, chắc “Thanh Linh” vừa trở về nên tâm lý bất
ổn, thôi đành phải dịu giọng vậy. Anh quàng tay ôm lấy “Thanh Linh”:
“Anh không chán em, chỉ là anh không muốn em nghi ngờ anh. Anh đã tìm
kiếm em suốt hai năm qua, em phải hiểu vì luôn có em trong trái tim thì
anh mới đi tìm như vậy chứ. Đừng giận anh nhé, anh đang lo vài chuyện
thôi.”
“Anh đáng ghét lắm! Thôi thì tha cho anh một lần đấy!” – “Thanh Linh nũng nịu.
“Được rồi, thôi em ăn tiếp đi.”
“Ngồi trong viện thật là chán, em muốn đi ra ngoài cơ.”
“Ừm đằng nào trông em khá hơn rồi, em muốn đi đâu?”
“Em nghe nói cuộc thi võ sắp tổ chức ngay tại Đà Lạt, em muốn đi.”
“Em có nhìn thấy gì đâu mà!”
“Đến nghe xem ai được giải cũng được, chẳng phải Phương Nhi cũng thi sao? Em rất hy vọng cô ấy được giải đấy.”
“Em không giận Phương Nhi suýt đâm em à?”
“Không, em không hèn mọn thế đâu. Em sẵn sàng tha thứ cho cô ấy, và em
muốn được nghe tên cô ấy được vinh danh vào giải võ thuật.”
“Em tốt quá, Thanh Linh! Vậy hôm đó chúng ta sẽ đi!” – Mạnh Bảo nói vậy
nhưng thực sự rối bời vì không biết hôm đó Phương Nhi có đến thi hay
không…
“Úi chà nóng quá!”
Vân Trang xuýt xoa khi tắt bếp, nồi cháo tía tô thơm ngon nóng hổi làm
cô nhìn mà phát thèm. Nhưng mà nồi cháo này không phải nấu cho cô nên
đành chịu vậy, trời bắt đầu trở lạnh dần, có lẽ thu cũng đang vào những
ngày cuối rồi, thời tiết thế này ăn cháo thì còn gì bằng nữa. Vân Trang
đã vốn khéo tay, cháo của cô rất ngon nên lúc nào “Thanh Linh” cũng muốn cô làm cho mình ăn (Meo: sai vặt trá hình >.<