XtGem Forum catalog
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325045

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

cô gái này chính là chiếc băng mắt mà cô đang đeo, giờ chiếc băng mắt đã
bỏ ra để Phương Nhi nhìn rõ gương mặt ấy. Quả thực là nhan sắc đạt đến
hai chữ “mỹ nhân”, nhưng Phương Nhi không thấy cô ta có gì đẹp ở bên
trong cả! Và đôi mắt của cô ta, trái với hoàn toàn cái lời giả dối “bị
mù mắt”, mắt cô ta hoàn toàn nhìn thấy mọi thứ, và đang nhìn cô với ánh
nhìn sắc nhọn như hàng ngàn con dao muốn đâm chết cô.

Chưa kịp định thần thì cô ta đã đi tới nắm tóc Phương Nhi ngửa mặt cô lên:

“Nhìn kỹ thì mày xinh ra phết, nhưng độ xinh đẹp chưa đủ để quyến rũ Mạnh Bảo đâu!”

“Cô…Rốt cuộc cô là ai!?”

“Tao là ai à? Để tao giới thiệu cho mà nhớ tên nhé, tao là Thanh Chi –
kẻ bất đắc dĩ phải gọi Thanh Linh bằng cái từ “chị” nghe ngứa hết cả
tai.”

“Cô…là em gái Thanh Linh…!?”

“Tao chưa bao giờ muốn là em gái của chị ta! Chị ta đã chết rồi, đã biến mất rồi, và giờ thì tao sẽ là người đứng nhất!”

“Đồ hèn, cô đã đóng giả Thanh Linh, cô nói dối…Á!”

Phương Nhi kêu lên khi Thanh Chi nắm tóc cô chặt hơn tưởng như muốn giật sạch tóc cô ra rồi. Cô ta rít lên:

“Tính tao đã muốn gì là làm cho bằng được, bất kể là làm theo kế hoạch
của tên Khánh Vinh – kẻ đã lừa tao hai năm về trước. Chính hắn đã ra
lệnh cho xã hội đen đâm tao, để tao sống dở chết dở hai năm qua, cũng
may là chưa chết. Giờ tự dưng hắn tìm về muốn tao giúp cơ đấy! Tao sẽ
làm theo kế hoạch của hắn để chiếm được Mạnh Bảo, rồi tao sẽ đích thân
trả thù tên Khánh Vinh đó.”

“Khốn kiếp…” – Phương Nhi hằn lên tia lửa giận trong đôi mắt.

“Tao không ngờ tên Khánh Vinh nói thật đúng về mày, mày không phải loại
con gái dễ chơi tí nào. Nhưng hên là mày đang mang bệnh, mày kiểu gì
cũng phải chết thôi. Chỉ là, tao thích đùa mày một tí!” – Thanh Chi rút
ra con dao từ trong túi – “Con dao này mày đã định đâm tao!”

Phương Nhi lùi lại, nhưng Thanh Chi càng kè con dao về gần mặt cô:

“Xin lỗi và quỳ phục tao đi, tao sẽ tha không rạch mặt mày, con bé lạ
mặt dám phá đám tao và Mạnh Bảo nhưng thật ra chẳng có cái trò trống
gì!” – Thanh Chi cười man rợ, hai năm qua cô ta không hề thay đổi mà còn đi sâu vào tội lỗi nhiều hơn.

Nhưng cô ta im bặt ngay khi Phương Nhi khẽ cười:

“Mày nên biết thêm nhiều về tao nhé! Trước hết là tao hơn tuổi mày đấy,
xưng hô cho cẩn thận. Và thứ hai là mày làm tao điên rồi đấy, “em gái
của Thanh Linh” ạ!”



Thanh Chi kinh hãi khẽ lùi lại khi nhìn thấy Phương Nhi đứng lên, đôi mắt đầy căm giận nhìn thẳng vào cô ta khiến cô ta lúng túng. Cô ta nghĩ Phương
Nhi bị bệnh là không còn sức khỏe để cho cô ta một chưởng sao? Thế thì
quá phí bao nhiêu năm cô đi học võ rồi! Loại con gái này thật đê tiện,
cô chưa nghe đến “em gái Thanh Linh” bao giờ nhưng sao lần đầu tiếp xúc
đã khiến cô điên tiết thế này không biết!

Phương Nhi lao đến nắm chặt cổ tay Thanh Chi kéo giật lại về phía mình,
tay Phương Nhi khỏe hơn cả tay võ sĩ hạng A lại còn nắm rất chặt, bẻ
luôn tay Thanh Chi khiến cô ta kêu thét lên vì đau. Nhưng cô ta có kêu
thế nào thì không làm Phương Nhi cảm động, ngược lại còn làm cô tức giận thêm và bẻ tay cô ta đau thêm.

“Á đau, bỏ ra!!!” – Cô ta không chịu nổi.

“Tao phải làm cho mày tàn phế luôn để khỏi giở trò hèn hạ nữa!” – Nói
rồi cô giơ chân đá mạnh vào chân Thanh Chi khiến cô ta quỵ cả xuống.

Thanh Chi gục mặt xuống để Phương Nhi không thấy gương mặt tức giận tột
đỉnh của cô ta. Phương Nhi đúng là đối thủ đáng gờm mà, cứ tưởng kẻ đang kè kè Mạnh Bảo là một đứa con gái chân yếu tay mềm chứ, đằng này lại là một nữ vận động viên võ thuật trông dáng người cũng không cao to nhưng
sức khỏe thì sánh ngang lực sĩ. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cứ
tưởng thoát được Thanh Linh rồi là Thanh Chi có thể thoải mái đến bên
Mạnh Bảo chứ!

“Mày có dám làm thế không, Phương Nhi? Mày sẽ phải trả giá!” – Bỗng Thanh Chi cười.

“Mày nghĩ tao không dám sao?” – Phương Nhi cười lại, chẳng tỏ ra một
chút sợ hãi. – “Đằng nào tao cũng chết mà, nhưng tao sẽ không chết vô
nghĩa!”

“Đâu có phải mày chết, người khác cơ.”

“Cái gì?” – Phương Nhi giật mình.

“Tao nghĩ là mày nên về nhà!” – Nụ cười của Thanh Chi nham hiểm hơn bao giờ hết.

Linh cảm chẳng lành hiện rõ trong đầu Phương Nhi, cô hốt hoảng nhận ra
chuyện gì, buông Thanh Chi mà chạy đi. Chẳng lẽ…lại đúng như cô nghĩ…!?
Không, không phải như vậy được! Dù thế nào cũng phải về nhà ngay. Những ý nghĩ trong đầu thúc giục Phương Nhi chạy nhanh hơn. Kia rồi, nhà cô
kia! Cô lao vào, bật tung cửa!

Một cảnh tượng đập vào mắt cô! Ngôi nhà đẹp đẽ, sang trọng giờ như một
bãi chiến trường. Bàn ghế, giường tủ đổ tứ tung, những đồ đạc, vật dụng
thì tung tóe trên sàn nhà, nhiều thứ bị đập nát, vỡ, hỏng không còn lành lặn. Chuyện gì xảy ra thế này!!??

“Phương Nhi, con…con về rồi!” – Người đàn ông chạy ra từ bếp.

“Cha!” – Phương Nhi chạy đến chỗ cha mình – “Chuyện gì thế ạ!? Tại sao…?”

“Cha khôn