Old school Swatch Watches
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 9.5.00/10/502 lượt.

ng người tôi nó vẫn chảy, còn ngày nào
để sống, tôi sẽ không thể chịu nổi cảnh cô và anh ta âu yếm bên nhau!”

“Yêu đơn phương à? Nó là cái gì thế? Người ta có thể đứng đằng sau mỉm
cười nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác, nhưng tôi không làm
được, tôi ích kỷ, tôi biết điều đó. Nhưng cô thì sao, Thanh Linh? Tôi
chẳng thấy ở cô có cái gì đáng để tôi “đứng đằng sau mỉm cười”, tôi chỉ
thấy cô càng lúc càng trơ trẽn!”

“Cô về đây làm gì? Về để nói tôi là một con bệnh tật một tí đã kêu la
phải không? Còn cô thì chẳng kêu la bao giờ! Đã thế, tôi sẽ cho cô biết
thế nào là kêu la nhé!”

Phương Nhi giơ con dao sáng loáng lên, nỗi hận thù căm giận kèm với trái tim đang dần tan vỡ nhói đau vì phải chịu đựng quá nhiều đã khiến cô
không thể kiên nhẫn nổi nữa. Chỉ cần một mũi dao là cô ta sẽ chết, cô
không phải chịu đau khổ một cách kìm nén đến thế này nữa!

BỘP! Cánh tay đó bỗng vươn lên nắm lấy cổ tay cô!

“Thanh Linh, cô…” – Phương Nhi giật mình khi thấy Thanh Linh tóm thẳng lấy cổ tay cô rất chặt. – “Cô…chẳng phải bị mù sao…?”

“Bị mù nhưng tôi không điếc! Cô nghĩ tôi không nghe thấy tiếng cô bước
vào đây rồi rút loạch xoạch cái dao ra sao? Tôi biết đó là cô!” – Giọng
Thanh Linh đầy lạnh lẽo. – “Cô đúng là một kẻ hèn hạ, mất nhân tính đến
thế rồi sao?”

Phương Nhi thực sự điên tiết, cô giằng tay ra khỏi Thanh Linh, hét lên:

“Cô chết đi!!”

“Dừng lại!” – Một tiếng quát lớn vang lên ngay đằng sau.

Phương Nhi sững người, tiếng quát đó đập tan mọi giận dữ đang áp đảo lý
trí cô. Cô quay lại…không tin vào mắt mình nữa khi Mạnh Bảo đang nhìn cô – cô với con dao vẫn còn trên tay chuẩn bị đâm Thanh Linh…

Mạnh Bảo nhớ ra Phương Nhi vẫn còn có thể ở bệnh viện, nhớ hành động của cô ban tối mà anh vẫn thấy áy náy nên quay lại viện coi xem có cô ở đó
không để đưa cô về. Nhưng không thấy cô đâu, anh ngỡ cô về rồi thì lên
phòng Thanh Linh xem cô thế nào. Và không ngờ mọi thứ đập vào mắt anh
như thế này! Phương Nhi đang giơ dao định giết Thanh Linh! Đôi mắt anh
vằn lên những tia lửa giận, lao đến đẩy mạnh Phương Nhi ra khiến cô ngã
lăn ra sàn cùng với con dao kia, rồi ôm lấy Thanh Linh:

“Em có sao không? Có bị thương không?”

“Em không sao…Cô ấy định giết em ư? Sao cô ấy nỡ…Nếu em không tỉnh, chắc em đã chết! Em đã nghĩ cô gái đó tốt nhưng không ngờ…” – Thanh Linh
cũng dựa chặt vào Mạnh Bảo, run lên.

“Giả dối!” – Phương Nhi nhổm dậy, cười khinh bỉ - “Cô không ngờ cái gì?
Tôi thì đang không ngờ là cô giả nai một cách khó tin đến như thế! Tôi
đang tự hỏi gã đang ôm cô tại sao lại tin vào những cái lời sặc mùi giả
tạo như thế kia cơ chứ!”

Mạnh Bảo không chịu nổi nữa, hét lớn:

“Cô im được rồi đấy!!”

“…” – Cô im bặt.

“Tôi không hề có ác cảm gì với cô! Khi gặp cô, chúng ta có thể cãi cọ
chí chóe, nhưng chính cô đã ở bên tôi, giúp tôi vui vẻ và đứng lên khi
tôi buồn nhớ Thanh Linh. Cô đã dạy tôi biết thế nào là mạnh mẽ thật sự.
Và tôi thực sự có thiện cảm và khâm phục cô! Tôi đã nghĩ cô rất tốt, và
tôi nghĩ cô sẽ hiểu cho tình cảm giữa tôi và cô gái này! Thế mà giờ cô
làm cái gì đây!!?? Cô định giết cô ấy chỉ vì tình cảm của riêng mình
thôi sao!?”

Phương Nhi ngẩng lên nhìn Mạnh Bảo, lại một lần nữa ánh mắt cô chạm mắt
anh. Đôi mắt được bao phủ bởi màn lửa giận, nhưng ở sâu trong đó là biết bao nỗi đau vụn vỡ…

“Thiện cảm và khâm phục? Chỉ thế thôi…”

“…” – Mạnh Bảo đột nhiên không biết nói gì.

“Vậy cô ta được anh yêu, chẳng lẽ tôi không quyền được mong ở anh một tình yêu ngoài hai cái thiện cảm và khâm phục?”

“…”

“Phải, tôi thừa nhận tôi có thể chịu đau đớn thể xác, nhưng tinh thần
thì lại không. Tôi lúc nào cũng quyết giành giật cái thắng, không bao
giờ để mình thua. Và thế nên khi tôi thất bại thì tôi đau lắm, tôi không chịu được. Tôi ích kỷ, nhỏ nhen, hèn hạ và độc ác. Đúng thế, tôi biết
cả chứ! Nhưng tôi làm thế là vì ai? Là vì ai hả!!??”

“…”

“Có ai yêu một người mà cười tươi được khi thấy người ta yêu cô gái khác không? Cười thì có thể có nhưng có ai vui nổi trong lòng không!? Tôi
không cười nổi, tính tôi thế rồi, tôi không biết nhường nhịn cái gì cả.
Tôi chỉ muốn được hưởng cái tình yêu mà từ bao giờ nó cháy lên trong
lòng tôi! Tôi ghét vì mình phải yêu anh! Giá như tôi yêu kẻ khác, giá
như tôi rung động trước một thằng nào đó cũng được, nhưng mà cái cuộc
đời khốn nạn nó gắn tôi với anh đấy! Tôi phải làm gì đây!? Tôi không
ghét anh được thì tôi ghét cô ta! Cô ta không có gì xứng đáng để tôi có
thể nhường nhịn cả!”

“Nhưng cô luôn biết, tôi yêu Thanh Linh, không ai thay thế được cô ấy trong lòng tôi…”

“Tại sao tôi lại không biết!? Nhưng đó chỉ là lời kể lại! Còn giờ đây,
Thanh Linh này sao mà chẳng giống như những lời anh kể. Tôi cảm thấy, cô ta chỉ là một đứa con gái trơ trẽn mà thôi!”

Thanh Linh vội nắm tay áo Mạnh Bảo:

“Mạnh Bảo, xin đừng tin cô ta! Anh tin em, ph