
iếp anh liên tục, để hôm nay anh chơi bọn họ thế nào.
Thừa Tuyết còn chưa kịp từ chối thì Dịch Thiên đã kéo tay cô đi lại chỗ Nhậm Tử Phàm.
-Chị Thừa Tuyết?-Viên Hy thấy cô liền quay qua nhìn Nhậm Tử Phàm
-Đến rồi sao? Ngồi xuống đi.-Nhậm Tử Phàm chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình
-Cậu đã có Viên Hy ngồi bên cạnh, lại kéo mỹ nhân ngồi bên. Cậu định làm mọi người đều ghen tỵ với cậu sao?-Dịch Thiên châm chọc
-Tôi cũng chẳng phải kêu cậu, cậu ý kiến gì chứ?
Dịch Thiên nhún vai, đẩy Thừa Tuyết qua ngồi kế bên Nhậm Tử Phàm, còn bản thân ngồi đối diện.
-Cảm ơn quý vị đã đến dự buổi lễ đính hôn của Lôi gia và Lưu gia.
Buổi lễ bắt đầu, khi Duẩn Hào xuất hiện thì bên cạnh là cô gái xinh đẹp trong bộ váy đỏ dài phần trên ôm sát cơ thể phía dưới váy dài đến chân được xẻ một bên phần đuôi vài dài hơn trải dài trên sàn, khuôn mặt mỹ nhân được trang điểm tinh tế đẹp mắt, mái tóc quăn xõa dài.
-Duẩn Hào thật có phúc, lấy được vợ là siêu mẫu.-Dịch Thiên không giống là đang ngưỡng mộ
-Cuộc hôn nhân này, e là người khác ngưỡng mộ nhưng người bên trong lại không hề cảm thấy vui vẻ.-Viên Hy cười nói
-Hôn nhân không tình yêu chẳng khác nào là một cực hình.
Mặc dù cô không hiểu đầu đuôi câu việc, nhưng qua lời nói và cảm nhận cô hiểu được cuộc đính hôn này chẳng qua là một cuộc làm ăn, hoặc do ép buộc.
Cô nói xong phát hiện Nhậm Tử Phàm nhìn mình, sau đó liền giả vờ như không biết lại nhìn về phía hai nhân vật chính.
Không đúng, không lẽ anh đang nghĩ cô ám chỉ chuyện lúc sáng. Hoàn toàn không nha, cô đây là không hề có ý đó, hoàn toàn không có.
-Lưu Mẫn Nhi yêu Duẩn Hào như vậy, đáng tiếc Duẩn Hào lại không có tình cảm. Đối với Mẫn Nhi là vui nhưng Duẩn Hào lại là bi kịch.
Lưu Mẫn Nhi là một siêu mẫu quốc tế, lại trong một lần gặp gỡ yêu Duẩn Hào. Cô gái này cũng rất can đảm a, tỏ tình, theo đuổi đều là cô ta ngỏ lời trước, vậy mà Duẩn Hào vẫn cứng ngắc như đá không hề động lòng.
Đính hôn hôm nay cũng là do hai bên gia đình tự ý quyết định.
Thừa Tuyết nghĩ đối với hôn nhân này, không ai vui vẻ cả, dù yêu hay không yêu đều là nỗi bi kịch.
Duẩn Hào cùng Mẫn Nhi đi mời rượu khách, những lời chúc mừng bọn họ, chúc phúc cả hai không ngớt, đôi khi còn có người nhân cơ hội xen vào chuyện làm ăn.
Hai người đi lại phía bọn họ ngồi, Dịch Thiên mơn trớn nói: "Duẩn Hào tớ thành thật chúc phúc cậu, đừng bao giờ bỏ rơi Mẫn Nhi nha, nếu không tôi sẽ cưới cô ấy đấy."
Duẩn Hào rất muốn trả lời "Cũng được" nhưng mà nghĩ lại thôi.
-Dịch Thiên, vì sao lúc nào cũng giỡn được?-Mẫn Nhi tỏ ý không vui mặc dù ngoài miệng vẫn là nụ cười rực rỡ
-Em chúc anh chị hạnh phúc.-Viên Hy đứng lên cầm ly rượu thật lòng chúc phúc họ
-Cảm ơn em.
-Chúc mừng, trở thành người có vợ rồi trưởng thành một chút nữa.-Dịch Thiên cũng đứng lên kính rượu
-Câu này tôi thấy dành cho cậu thì tốt hơn.-Nhậm Tử Phàm cũng cầm rượu đứng lên mời
Điều đương nhiên Thừa Tuyết không thể ngồi đứng lên cũng mời rượu.
-Tóm lại một câu, trăm năm hạnh phúc.
Tiếng ly chạm vào nhau, tất cả đều ngửa cao đầu uống cạn rượu trong ly.
-Bọn tôi qua bên kia một lát.
Duẩn Hào và Mẫn Nhi tiếp tục đi mời khách, một đen một đỏ đi cạnh nhau, song lại cảm thấy buồn bã lạ thường.
Thừa Tuyết cảm thấy không thoải mái nên đi ra ngoài để hít thở không khí.
Cô đứng bên hồ bơi, nhìn mặt nước yên ả dưới ánh sáng vàng hắt ra long lanh huyền ảo.
Viên Hy đi theo phía sau cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
-Chị Thừa Tuyết?
-Viên Hy là em sao? Có gì à?-Thừa Tuyết quay đầu hỏi
-Sao chị ra đây?-Viên Hy đi đến đứng cạnh cô
-Chị thấy hơi ngạt thở nên ra đây hít thở một chút.
-Vậy sao? Hình như chị không được vui?
-Có sao? Chị chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.-cô cười trừ
-Chị và anh hai vẫn tốt chứ?
-Vẫn tốt.
Viên Hy à một tiếng, ánh mắt đảo quanh: "Tóc chị dính gì kìa?"
Viên Hy vươn tay lấy thứ dính trên mặt cô ra.
Thừa Tuyết đợi Viên Hy giúp mình xong thì sờ lên mặt mình cho chắc ăn là không còn dính gì nữa.
Đôi mắt bị thu hút bởi sợi dây tay đeo trên tay Viên Hy.
-Sợi dây tay đẹp thật.-cô tán thưởng
-Cái này sao?-Viên Hy giơ tay lên
-Phải. Thiết kế rất tinh xảo lại sáng lấp lánh, mẫu mã rất hợp với giới trẻ. Thật sự rất vừa mắt!-Thừa Tuyết nhìn thấy cũng yêu thích
-Cái này là anh hai lần trước đi Úc mua về cho em. Đẹp lắm phải không?-Viên Hy cười đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc
-Rất đẹp!
Cô cười yếu ớt, bản thân cảm thấy nực cười. Chua xót nói ra hai từ này thật khó.
Nhận ra vẻ mặt của Thừa Tuyết, Viên Hy thầm cười, sau đó nói: "Chị thích lắm thì phải? Hay là em cho chị đeo thử?"
-Không, không cần đâu.-cô vội vã xua tay từ chối nhưng mà Viên Hy