Disneyland 1972 Love the old s
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210375

Bình chọn: 9.5.00/10/1037 lượt.

đã nhanh hơn một bước tháo dây tay ra

-Chị... đây là của em, chị vẫn là...

-Không sao, chị đeo đi.

Viên Hy ép buộc đeo vào tay cho cô, nhanh gọn cài chốt lại.

-Em đi toilet một lát.

Viên Hy mỉm cười đôi mắt sáng trưng giữa màn đêm sau đó xoay người rời đi.

Thừa Tuyết giơ tay lên nhìn lắc tay đang đeo trên tay mình, hai mắt sáng rực nhìn chăm chú từng chi tiết trên đó, tỉ mỉ xem xét.

Nhậm Tử Phàm không thấy cô trong phòng liền đi kiếm, khi đi đến tầng hai thì thông qua cửa kính nhìn thấy cô đang đứng bên hồ bơi, tay nâng lên nhìn sợi lắc tay.

Đó không phải sợi dây tay anh tặng Viên Hy sao?

Hình như cô rất thích, ánh mắt của cô chỉ còn có sợi lắc tay hai mắt đầy yêu thích.

Đáng lẽ nó đã là của cô, đáng tiếc...

Nhậm Tử Phàm di chuyển nhanh hơn, đi xuống phía dưới.

Viên Hy đi đến thấy Thừa Tuyết ham muốn sợi dây tay thì không khỏi cười, dường như quên hết xung quanh chỉ toàn có nó.

-Chị Thừa Tuyết.-gọi một tiếng từ phía sau gọi

Thừa Tuyết thấy Viên Hy trở lại liền gỡ dây tay ra.

Viên Hy liếc mắt nhìn thấy chiếc bóng đang đi lại bọn họ, ánh mắt xinh đẹp lộ ra tia khác thường. Viên Hy lấy sợi dây tay lại "vô tình" đẩy tay Thừa Tuyết làm cô bất ngờ không kịp phản ứng hất tay ra về phía hồ bơi làm văng sợi dây tay xuống nước.

Lại đúng lúc Nhậm Tử Phàm đi đến chỉ nhìn thấy Thừa Tuyết đang vứt sợi dây tay đi.

-Sợi dây tay của em...

Giọng điệu Viên Hy vô cùng ủy khuất, ngay tức khắc làn váy tung bay trong gió đêm, mặt hồ bị khuấy động.

-Viên Hy...

Thừa Tuyết thất kinh gọi khi Viên Hy nhảy xuống hồ.

-Viên Hy... Viên Hy...

Cô hốt hoảng gọi tên Viên Hy khi không thấy Viên Hy đâu.

Viên Hy lặn dưới hồ bơi một lúc thì bơi lên mặt hồ lấy lại không khí.

-Viên Hy, mau lên đi, chị sẽ kêu người lấy.-Thừa Tuyết vớ tay ra

-Không được, em phải tìm... A...

-Viên Hy, em làm sao vậy? Viên Hy...

Cô kinh hoảng khi Viên Hy giãy giụa trong làn nước, hình như là giộp bẽ.

-Viên Hy...

Nhậm Tử Phàm biết Viên Hy biết bơi nên không lo lắng lại không nghĩ Viên Hy lại bị chuột rút liền nhanh chân chạy tới.

Anh còn chưa đi đến hồ bơi thì Thừa Tuyết đã lao xuống hồ bơi.

-Viên Hy...

Á, cô không biết bơi... sao cô lại can đảm quá vậy? Nhưng mà vì cô nên Viên Hy mới...

-Cứu tôi... cứu tôi...

Viên Hy liên tục kêu cứu, vì uống nước mà ho sằng sặc.

Thừa Tuyết hụp xuống nước, nín thở sâu tìm sợi dây tay.

Lấp lánh.

Kia rồi. Sợi dây tay nằm dưới đáy hồ phát ra thứ ánh sáng chói mắt lấp lánh vô cùng.

Nhậm Tử Phàm phóng xuống hồ bơi cứu Viên Hy. Viên Hy ôm lấy anh như vớt được phao cứu hộ, giọng nức nở: "Anh, em rất sợ."

-Không sao rồi.

Anh trấn an, đưa cô lên bờ.

-Khụ khụ...

Uống nhiều nước nên Viên Hy ho liên tục. Viên Hy ôm lấy anh: "May mà anh đến kịp. Lúc nãy em rất sợ."

-Đã không sao rồi.

Anh vỗ lưng Viên Hy mới phát hiện Thừa Tuyết vẫn còn dưới nước liền bảo Viên Hy cứ ngồi yên anh đi cứu Thừa Tuyết.

Thừa Tuyết lặn xuống dưới đáy chụp lấy sợi dây tay, định bơi lên trên mới phát hiện mình hết hơi.

Không có không khí chỉ có nước và nước, cả người bị nhấn chìm, hơi thở cũng không duy trì nổi. Cố gắng vươn lên lại vô ích.

Nước lại bị khuấy động, cô có cảm giác ai đó đỡ lấy thân thể mình bơi lên trên.

Không khí. Cô cố gắng hít thở, khi lí trí tỉnh táo mới biết mình đang nằm ở bên hồ, Nhậm Tử Phàm đang ở trước mặt cô.

-Khụ khụ...

Thừa Tuyết chống người ngồi dậy, lau nước trên mặt mình.

Nhậm Tử Phàm giật lấy sợi dây tay trong tay cô, lời nói lạnh lẽo: "Sau này đừng trẻ con như vậy."

Cô không hiểu, ngẩn người đi.

-Anh đưa em về.

Quay qua nói với Viên Hy vô cùng dịu dàng sau đó đã bế Viên Hy lên mặc kệ cô ở đó.

Cô ngẩn người vài giây sau đó cười chua xót. Cô hiểu lời anh nói ám chỉ điều gì rồi.

Cổ họng cô đắng nghẹn, muốn anh tin cô đã là rất khó, muốn anh yêu cô lại không thể nào.

Là cô vọng tưởng. Suy nghĩ hảo huyền.

Viên Hy và cô cùng nhau rớt xuống biển anh sẽ cứu Viên Hy, khi cô và Viên Hy cùng làm sai anh sẽ tin Viên Hy.

Viên Hy trong mắt anh là quan trọng nhất. Còn cô sống cũng được chết chẳng sao.

Cô chống đỡ đứng lên, yếu ớt rời đi. Bóng lưng cô đơn đầy ưu thương.

Cả người ướt sũng đi ra đường, trời cho vài cơn gió đêm làm người ta cảm thấy lạnh. Thừa Tuyết ôm hai tay mình, mặc kệ gió thổi người nhìn cô.

Sao cô lại tin lời anh chứ? Anh nói anh là thương nhân bình thường, cô tin. Anh nói sẽ chăm sóc, trước đây và sau này cũng vậy, cô tin. Anh nói muốn cô trở thành người phụ nữ của cô, cô tin. Kết quả thì sao, tất cả đều dối trá, mà anh chưa lần nào tin lấy cô một lần.

Phía sau xuất hiện một bóng