Pair of Vintage Old School Fru
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210341

Bình chọn: 7.5.00/10/1034 lượt.

đen, từ từ lại gần cô, tay đưa đến túi áo khoác rút ra một chiếc khăn trắng, bước chân một mực nhanh.

Thừa Tuyết không còn tâm trạng chú ý đến, một mình thất thần đi trên đường, ánh mắt trống rỗng cũng không biết nên đi về đâu, cô không biết đâu mới là nhà mình?

Đột ngột người phía tiến tời, từ phía sau dùng tay giữ cổ cô, tay kia đưa khăn lên chụp thuốc mê cô.

Cô trợn mắt giãy giụa, thuốc mê có tác dụng làm đầu óc cô quay cuồng ý thức dần mất, trước mắt mờ đi không lâu sau liền ngất đi.

Từ tối hôm qua đến sáng ngày hôm sau, Thừa Tuyết vẫn không quay trở về, Nhậm Tử Phàm nghĩ là cô trẻ con giả trò mất tích nên cũng không lo lắng vẫn đi làm bình thường.

Tâm Nhi lo lắng cho cô, mặc dù lúc tức giận cô cũng không biểu lộ ra hay là không về nhà.

Tâm Nhi nhớ Thừa Tuyết từng nhắc cô có người bạn ở Lạc Thanh tên Trình Ngụy, người đó rất có quyền lực khi cô gặp chuyện ngoài Nhậm Tử Phàm ra thì chỉ anh ta giúp cô được. Tâm Nhi thấy Nhậm Tử Phàm không lo lắng gì hết liền định ý đi tìm người đó.

Tâm Nhi đến Lạc Thanh tìm Trình Ngụy, tiếp tân sau khi nghe nói tên ra thì kinh ngạc, hỏi Tâm Nhi có hẹn trước không, Tâm Nhi lắc đầu.

Tiếp tân theo nguyên tắc không cho Tâm Nhi gặp Trình Ngụy, đúng lúc Trình Ngụy cùng mấy vị giám đốc đi vào, vừa đi vừa bàn công việc.

-Đó là người tên Trình Ngụy đúng không?

Tâm Nhi nhìn người ở giữa, phong thái hiên ngang khí chất vượt trội hơn bao người liền dễ dàng nhận ra.

-Phải.

Nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn của tiếp tân, Tâm Nhi liền không nghĩ ngợi nhiều liền chạy tới.

-Trình Ngụy, Trình Ngụy...

Bảo vệ chặn Tâm Nhi lại không cho Tâm Nhi lại gần, Trình Ngụy căn bản không chú ý đến lời Tâm Nhi.

-Hãy cứu chị Thừa Tuyết, chị ấy đang gặp nguy hiểm.

Bước chân của Trình Ngụy dừng lại, quay đầu nhìn Tâm Nhi, sau đó gấp gáp đi lại:

-Cô vừa nói gì?

-Thừa Tuyết chị ấy tối qua đến giờ vẫn chưa về. Tôi sợ chị ấy gặp nguy hiểm.

Trình Ngụy chỉ nghe Tâm Nhi nói đến đây thì người đã biến mất, Tâm Nhi thật không ngờ Trình Ngụy còn lo lắng cho Thừa Tuyết hơn cả Nhậm Tử Phàm.

.

Thừa Tuyết nheo nheo mắt từ từ mở ra, ánh sáng bất ngờ ập tới làm trước mắt cô chỉ là một màu lóa sáng không thể nhìn rõ.

Đến khi đã tỉnh táo thì mới phát hiện tay chân mình đều bị dây thừng cột lại, cô dùng sức muốn thử tháo ra nhưng đều vô ích.

-Không cần tốn công nữa.

Cô ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói nam phát ra.

Tiêu Lặc xuất hiện dần trước mặt cô, nhìn cô ngồi trên sàn thì nói tiếp: "Đừng nhìn tôi, tôi sẽ không tháo dây ra cho cô. Có trách thì nên trách cô đi theo sai người."

Theo sai người? Hắn nói là cô đi theo Nhậm Tử Phàm nên mới bị bắt tới đây? Phải rồi, anh từng nhắc nhở cô.

-Các người quá ngây thơ, anh ta sẽ không quan tâm tới.-Thừa Tuyết cười nhạo

-Mặc kệ quan tâm hay không, xem đây là cảnh cáo của ta.

Lại một giọng nói khác vang lên, giọng nói này có vẻ già dặn hơn nhiều, từ ngoài cửa sắt mở ra vang tiếng kèn kẹt chói tai, một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu bước vào.

-Lão gia.

Tiêu Lặc thấy Mộ Dung Khải bước vào vội hành lễ.

-Cảnh Nhi có biết không?-Mộ Dung Khải hỏi

-Thiếu gia không biết, nhưng mà thiếu gia hứa với Diệp tiểu thư không truy cứu.

-Con dâu ta bị thương nặng như vậy, Nhậm Tử Phàm lại kiêu ngạo như thế, nếu ta không cảnh cáo thì e là hắn không xem Mộ Dung gia ra gì.

Thừa Tuyết nhìn Mộ Dung Khải, cô cứ tưởng là Mộ Dung Cảnh sai Tiêu Lặc làm, không ngờ lại là ông. Nhưng mà đáng tiếc bọn họ chọn sai người rồi, cô trong lòng anh đến một chút trọng lượng cũng không có.

Dù cô có xảy ra chuyện gì, người lo lắng cho cô chắc chắn không phải Nhậm Tử Phàm.

-Có lẽ ông chọn lầm người rồi? Ông giết chết tôi thì Nhậm Tử Phàm cũng không quan tâm đến.-cô cười giễu, giống như cười nhạo bản thân

-Vậy thỉ phải thử mới biết.

.

Trời tối, màn đêm che phủ khắp không gian, gió từ ngoài biển thổi vào cảng biển làm con người ta không khỏi rùng mình vì cái lạnh.

Thừa Tuyết bị trói chặt tay chân bị đem ra cảng, Mộ Dung Khải đứng nhìn cô, nói: "Tôi hẹn Nhậm Tử Phàm bảy giờ. Nếu anh ta không đến tôi trực tiếp ném cô xuống biển."

-Ông đừng vô ích, anh ta sẽ không đến.

Cô cười, nụ cười thê lương. Có nhiều chuyện rõ ràng bản thân đã biết sự thật nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm mọi lí do để bảo vệ đáp án trong lòng mình

Cũng giống như cô lúc này, biết rõ anh sẽ không đến nhưng vẫn cứ chờ đợi. Để rồi chỉ thu lại là nỗi thất vọng.

Từng giây từng phút trôi qua, gió đêm càng lúc càng lạnh giống như sự lạnh giá bao lấy con người, lồng ngực Thừa Tuyết lạnh lẽo.

-Lão gia, 7h rồi.

Cô hít từng hơi khó khăn, ánh mắt nhắm lại cam chịu. Lời nói Tiêu Lặc lúc nãy đã hoàn toàn thất tỉnh cô, không phải anh không quan tâm cô mà là căn bản