
y mầm, nhưng cô không dám tưới nước cũng không đi trồng, cô sợ khi hoa nở không giống như những gì cô nghĩ, hoặc có thể cũng chẳng trồng ra được loại hoa gì.
Cô chỉ nhìn thấy tương lai là một màu đen tối, không hề có ánh sáng.
Không hiểu sao trời hôm nay cứ mưa, cả bầu trời đen u ám, không khí lành lạnh làm người ra đường phải khoác thêm chiếc áo.
Thừa Tuyết ngước mắt ra nhìn bên ngoài trời thông qua cửa kính, thư kí Mandy đứng trước phòng, thanh lịch nói: "Cô Tô, tổng tài gọi cô."
-Tôi sẽ lên.
Cô gật đầu, lòng chợt lạnh đi.
Bước chân của cô đầy nặng nề, không gian như một chiếc hộp nhốt cô bên trong bởi hai bức tường trắng xóa kéo dài.
Kim Mễ thấy cô đi lên thì chặn trước mặt, cố ý hếch cao mặt lên: "Cô lên đây làm gì?"
-Là tổng tài kêu cô ấy lên.-Mandy nói
-Tôi không hỏi cô. Đi làm việc đi.-Kim Mễ cáu gắt
-Không cần cáu gắt với người khác, cô ấy chỉ làm theo lời tổng tài.-cô đứng ra bênh Mandy
Kim Mễ nhất thời không có lời cãi lại, im vài giây thì lớn tiếng:
-Còn không đi làm việc.
Mandy mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám cãi lại liền rời đi.
-Không ngờ cô cũng rất biết cách lấy lòng tổng tài, để tôi xem cô ở được bao lâu.-Kim Mễ khinh khi
Cổ họng cô chợt mặn chát, cô hiểu rõ lời Kim Mễ nói, cô ta hóa ra là xem thường cô, nghĩ cô là một trong số tình nhân của anh.
-Cảm ơn cô đã quan tâm.
Cô mỉm cười lướt qua người Kim Mễ mở cửa đi vào.
Đối với thái độ hờ hững của Thừa Tuyết, Kim Mễ tức giận giậm, chỉ mong mau chóng làm cô biến mất.
Kim Mễ xoay người thì giật mình khi nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của cô gái đang nhìn mình, tự dưng lại thấy ghê sợ.
Thừa Tuyết đi vào phòng tổng tài, bước qua tấm bình phong.
Có điều kì lạ chính là không thấy Nhậm Tử Phàm ở đâu cả.
Mặt cô nhăn lại, mờ mịt trong sương mù khi nghe âm thanh kì lạ phát ra từ căn phòng nghỉ. Cô hiểu rõ thứ âm thanh kia là gì.
Ha, hóa ra kêu cô lên đây là để xem trò này. Vậy thì anh quá mức trẻ con rồi.
Cô không yêu anh, cô không ghen. Cho dù yêu anh cũng không ghen. Bởi lẽ nếu anh nghĩ tới cảm giác của cô thì sẽ không làm chuyện này rồi cố tình cho cô coi.
Anh muốn cô coi, cô càng không làm theo.
Ngồi yên vị trên ghế sô pha, rất thản nhiên lấy điện thoại ra chơi game.
Mãi nửa tiếng sau, thứ âm thanh kia mới dứt tiếng nước trong phòng tắm xả ra rồi dứt đi trả lại thời gian yên tĩnh.
Cửa mở, có người bước ra vừa lúc cô chơi game xong cất điện thoại vào. Cũng không thèm nhìn là ai.
-Nếu tổng tài chỉ muốn nói bấy nhiêu vậy thì tôi xin phép về làm việc.
Người con gái này lại cư nhiên phớt lờ đi, thái độ lại lạnh nhạt như vậy thật sự chọc giận Nhậm Tử Phàm.
Thừa Tuyết định đứng lên thì Nhậm Tử Phàm đã tiến tới đẩy cô xuống ghế, một tay đặt lên thành ghế tay kia chống xuống ép cô phía dưới mình.
-Sáng nay, em đi với Trình Ngụy?-anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô
Anh đã thấy?
Cô mở to mắt, cúi đầu nhẹ xem như cái gật đầu thừa nhận.
-Vì cái gì?
Vì cái gì? Là ý gì? Anh muốn hỏi cô vì sao lại đi cùng Trình Ngụy hay là vì sao phải là Trình Ngụy?
Cô không hiểu nghệch mặt đi nhìn anh.
-Trước nay tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Tay đặt trên thành ghế đưa xuống vuốt má cô, xoa nắn nhẹ nhàng.
Cô run nhẹ, bị mùi hương thơm nam tính trên người anh làm mê muội.
-Phàm thiếu...-cô gái thay đồ xong từ trong phòng nghỉ bước ra, giọng nói nũng nịu
-Đi.-anh lạnh lùng ra lệnh cũng không nhìn cô gái một lần
Cô gái không dám chọc người đàn ông này liền ba chân bốn cẳng cầm túi xách chạy đi.
Thừa Tuyết cảm thấy nực cười, lúc nãy còn cùng cô gái đó trên giường dây dưa, xong rồi lại lạnh lùng vứt đi.
Đàn ông đều vậy, chỉ vui vẻ nhất thời, về sau chỉ có phụ nữ đau khổ.
Vậy mà vẫn có nhiều người phụ nữ ngu ngốc lao vào.
-Em nói xem, làm thế nào em mới chịu nghe lời!?-anh nghiền ngẫm, tay vẫn mân mê má cô
-Tôi không phải thú cưng, muốn tôi nghe lời vậy thì cho tôi tự ý quyết định chuyện của mình đi.-cô quay mặt đi
-Không được.
Cô sớm biết kết quả là như vậy.
-Có biết là từ lúc em mất trí nhớ, tôi thật rất thích.
Anh là nói thật suy nghĩ của mình, cô mất trí nhớ vậy mà tốt, ít nhất cô có lúc thoải mái vui vẻ với anh, lại đáng yêu như cô bé Dẻ Dẻ.
-Nhưng mà tôi không thích.
Không ai chấp nhận sống trong u mê cả, huống chi cô không chắc rằng anh là người cô yêu.
-Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.
Cô không kìm được nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của anh. Trong lòng có chút vui sướng nhưng nhanh tan biến, hậu quả của cô khi đồng ý chỉ có thể như cô gái lúc nãy.
-Nếu anh yêu tôi, tôi sẽ đồng ý.
Cô thấy anh lặng thinh ánh mắt thăm thẳm khó đoán, ngả ngớn