Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210544

Bình chọn: 7.5.00/10/1054 lượt.

mắt dưới làn mưa trở nên tinh anh hơn, vô tình nhận ra bóng dáng ai đó dưới làn mưa.

Xe lăn lăn trên mặt đường, phía sau là Tiêu Lặc cầm ô che cho Mộ Dung Cảnh.

Thừa Tuyết hơi dừng bước, không biết Mộ Dung Cảnh có biết chủ mưu là Nhậm Tử

Phàm làm hay không?

-Tô tiểu thư.

Cô ở trước mặt Mộ Dung Cảnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Cảnh thiếu tìm tôi, là vì Hiểu Quân?”

-Hôm đó là cô báo có bom, cô có biết ai làm không?

Mộ Dung Cảnh không phủ nhận hỏi chuyện khác.

-Tôi không biết, vô tình nghe được thôi.

Cô bình tĩnh đáp, tay buông lỏng khẽ nắm lại.

-Tôi chỉ muốn biết có phải Nhậm Tử Phàm làm hay không?-Mộ Dung Cảnh hỏi vào trọng tâm

-Nếu là Nhậm Tử Phàm làm thì tôi nói cho các người biết làm gì?

Cô cực kì bình tĩnh, đến mức giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thoảng không bị xao động.

-Quan hệ giữa cô và Nhậm Tử Phàm tốt đến mức cô phải giấu giùm anh ta nhỉ?

Mộ Dung Cảnh giống như nhạo báng cô.

Chiếc Lamborghini Veneno chạy trên tuyến đường thẳng băng, ánh mắt nam nhân xao nhãng đi.

-Cho xe dừng lại.

Đang đứng nói chuyện nhìn thấy chiếc Lamborghini Veneno dừng lại bên đường, cả Thừa Tuyết cùng Mộ Dung Cảnh đều quay qua nhìn.

Tài xế mở xe ra trước cầm ô đi qua phía bên kia mở cửa xe che cho Trình Ngụy.

-Tiểu Tam.

Anh gọi khẽ liếc sang Mộ Dung Cảnh.

-Cảnh thiếu thật trùng hợp.-Trình Ngụy cố ý đứng bên trong dù của cô, phất tay bảo tài xế vào xe trước

-Giữa chúng ta không có gì xa lạ cả, nhưng mà nhìn thấy Nhị thiếu và cô ấy có vẻ rất thân.-Mộ Dung Cảnh không rõ là khách khí hay giễu cợt

-Tôi thích suy nghĩ bây giờ của Cảnh thiếu. Nhưng mà cô gái bên cạnh tôi không biết gì cả, đừng tìm cô ấy, được chứ?

Thấy Mộ Dung Cảnh nhíu mày, Trình Ngụy cười một mực sáng lạn: “Chắc chắn Nhị thiếu không chịu lỗ.”

-Được, chuyện này tôi không quản, giao cho Nhị thiếu xử lí. Nhưng mà nếu kết quả không như tôi mong muốn thì lúc đó tôi không chắc sẽ thế nào.-hắn ngông cuồng mặc dù đã đồng ý với Trình Ngụy, nói tiếp: “Tiêu Lặc đi thôi.”

-Đừng để tâm đến.-Trình Ngụy ôm lấy bả vai cô

Thừa Tuyết nhìn Mộ Dung Cảnh lên xe chạy đi mất thì rũ mi mắt, sau đó quay qua trừng người nào đó: “Anh đừng tưởng bị thương thì có thể lợi dụng tôi.”

Tên này còn chưa có sự cho phép của cô đã tự tiện ôm vai cô.

-Em có cần tính toán vậy không?

Chẳng qua anh chỉ ôm vai cô vậy mà bị cho là có ý xấu với cô, vậy thì trước nay nhiều cô gái anh ôm vai như vậy chẳng phải sớm bị nói là tên đàn ông xấu hay sao?

Cô mặc kệ anh, cầm ô đi tiếp.

-Tiểu Tam, em đi đâu? Tôi đưa em đi.-anh chạy theo, giống như đứng ké dù cô hơn là có ý tốt

-Anh đúng là Nhị lão thiếu. Tôi đi làm. Anh đừng phiền tôi.-Thừa Tuyết vẫn đi tiếp

-Đi, trời mưa lạnh thế này chi bằng em lên xe tôi đưa em đi.-anh kéo tay cô

Cô thoáng suy nghĩ, đề nghị không tồi, quãng đường cách Khởi Lạc lại còn xa như vậy chi bằng lên xe với Trình Ngụy.

-Được.

.

Xe dừng trước Khởi Lạc, có rất nhiều ánh mắt dõi theo nói to nhỏ.

Khi Thừa Tuyết bước xuống xe, vạn nhất chính là đừng để Nhậm Tử Phàm nhìn thấy, bởi vì cái mạng của cô sẽ giữ không nổi a.

-Cảm ơn anh.

Trước khi đóng cửa cô cúi người nói một tiếng khách khí với Trình Ngụy.

-Làm việc cho tốt, đừng để bị kiện nữa.

Cô lườm anh nhưng môi vẫn mỉm cười đóng cửa lại.

Xe Trình Ngụy chạy đi, Diệc Thuần từ xa chạy đến vỗ lưng cô.

-Ai đấy?

-Trình Ngụy.-cô giật mình đáp

-Nhìn xe thôi cũng biết giàu có đến mức nào. Có lai lịch ra sao?-Diệc Thuần tay đang cầm chiếc bánh mì ngọt vừa cắn một miếng vừa hỏi

-Trình Ngụy ở Las Vegas vừa về Việt Nam đầu tư, nghe nói rất giàu có.-cô suy ngẫm

-Không phải anh ta là Nhị thiếu đó chứ?-Diệc Thuần ngờ vực

-Phải.

Cô không thấy có gì quan trọng cả.

-Nhị thiếu, người đứng đầu sòng bài, dòng tộc cao quý giàu có nhất ở Las Vegas!???

-Phải.

Cái này cô biết, chỉ là Diệc Thuần không biết anh ta còn có “nghề phụ”.

-Cậu đừng nói, cậu quen anh ta? Cậu có biết anh ta có rất nhiều người phụ nữ không?

-Biết.

Cho dù tất cả phụ nữ đều là của anh ta, cô cũng không quan tâm tới.

-Vậy còn Nhậm Tử Phàm? Cậu không sợ anh ta biết?

Câu hỏi của Diệc Thuần đánh trúng tâm cô, đây là điều cô đang lo lắng.

-Anh ta không quan tâm tới đâu.-cô cười, nụ cười chát đắng

Cách tốt nhất tránh để thất vọng là không gửi gắm hi vọng vào bất kì ai, vào bất kì việc gì

-Hai người rốt cục có ân oán, quan hệ gì?

Cô cúi đầu cười khổ, cô cũng không biết giữa cô và anh có quan hệ gì, nhiều lần cô muốn hỏi anh: “Chúng ta là gì của nhau?” nhưng lại tự cười mình khi hỏi câu ngốc nghếch như vậy.

Cô biết giữa bọn họ có một vài thứ nả


XtGem Forum catalog