Duck hunt
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210481

Bình chọn: 9.00/10/1048 lượt.

rời đi.

Hai người kia nhìn anh rời đi khẽ liếc nhìn nhau lại thầm thở dài.

-Cô gái này ở bên cạnh Tử Phàm, một là cô ta gặp chuyện, hai chính là Tử Phàm có một quả bom hẹn giờ bên cạnh, không sớm thì muộn.

Điều lo lắng của cả hai cuối cùng cũng đến, là người như bọn họ tốt hơn chính là không gia đình, không thân thích, không phụ nữ.

Mọi người trong UP đều không biết Viên Hy là em gái của Nhậm Tử Phàm, nổi lo lắng này mới không kéo đến, Viên Hy lại từ nhỏ ở nước ngoài càng yên tâm hơn.

Bây giờ lại xuất hiện một Tô Thừa Tuyết, nếu chỉ là phụ nữ bình thường thì không sao nhưng nếu một may Nhậm Tử Phàm lỡ thật lòng yêu cô, thì chẳng khác nào tự mình nhấn nút khởi động cho bom nổ.

Cho dù yêu hay không, nỗi bi kịch đó cũng sớm đến.

Vừa ra khỏi UP lập tức Nhậm Tử Phàm bị một nhóm người áo đen bao vây. Bọn họ nhận lệnh từ Tôn Thúc, bắt buộc anh phải theo họ đến gặp ông. Nhậm Tử Phàm biết sớm muộn cũng đến nên đi theo bọn họ.

.

Nhậm Tử Phàm đến dinh thự của Tôn Thúc, vệ sĩ đứng ngay ngắn thành hàng kéo dài. Nhậm Tử Phàm đi vào thư phòng của ông.

-Cậu đến rồi?

Không cần quay đầu lại, Tôn Thúc vẫn nhìn ra ngoài thông qua ô cửa sổ.

-Thúc có chuyện gì nói đi.-anh biết hỏi mặc dù đã biết ông gọi mình tới là vì cái gì

-Đây là chuyện vui của cậu hay sao?-Tôn Thúc tức giận quay người đập mạnh tay xuống bàn

-Đúng vậy.-anh dửng dưng thừa nhận

-Cậu có biết suýt nữa là hại chết Mộ Dung Cảnh hay không? Ân oán của cậu với Trình Ngụy đừng làm liên lụy đến người khác.

Hôm nay là cái ngày gì vậy? Vì sao anh lại liên tục bị ba người nói cùng một câu giáo huấn “Ân oán của anh đừng làm người vô tội vị dạ lây.”

Ha, trước nay đều là vậy, một khi đã đen là đen muốn trắng chỉ e là phải đầu thai làm người khác.

Một khi đã có vết nhơ trên người, dù người đời không nói nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Dơ bẩn thì mãi mãi không sạch sẽ được.

-Trước nay tôi làm gì đều có chủ ý của bản thân, nếu thúc thấy không hài lòng thì tôi cũng đành.-anh hờ hững ngồi xuống ghế lấy thuốc châm lửa hút

-Cậu, tôi nói cậu biết tôi nâng đỡ cậu được thì dễ dàng hạ cậu xuống.

-Thúc đe dọa tôi? Bây giờ UP là tôi làm chủ, bọn họ nghe lời thúc chín nhưng tuân lời tôi đến mười.

Anh biết ông đang đe dọa vị trí lão đại của anh, nhưng anh không quan tâm, ông nghĩ là có thể khống chế anh vậy thì đã lầm bởi vì bọn họ hoàn toàn tuân mệnh theo anh.

Bọn họ không dám phản, không dám có ý đồ không tốt bởi vì đã chứng kiến cách làm việc tàn nhẫn của anh, dù là Tôn Thúc đứng ra chỉ lo cũng không dám.

-Cậu tự tin như vậy?-Tôn Thúc ngồi vào ghế sô pha, ánh mắt nheo lại lộ vài nếp nhăn mờ

-Tôi không tự tin mà là chắc chắn, điều hiển nhiên thúc có thể thử.

Phả ra một ngụm khói mờ, khuôn mặt quỷ dị lại lộ ra vẻ tàn khốc.

Tôn Thúc hiểu rõ con người Nhậm Tử Phàm, cũng không dám manh động.

-Đúng là ngông cuồng, cậu tưởng một tay che trời được sao?

Không gian có chút ngưng đọng, Nhậm Tử Phàm dập tắt thuốc trong tay cũng không quay đầu nhìn xem là ai.

Người bước vào từng là Nhị lão của UP cùng lúc với Tôn Thúc – Mộ Dung Khải.

-Cậu làm bị thương con dâu tương lai của tôi, cậu tính sao đây?-Mộ Dung Khải ngồi xuống ghế

-Tôi bồi thường tiền, nhưng mà tôi nghĩ Mộ Dung lão gia đây không muốn nhận.-Nhậm Tử Phàm cười lạnh, dựa người vào ghế

-Cậu suýt hại chết con trai tôi, làm con dâu tôi bị thương, cậu thật quá ngông cuồng! Cậu nghĩ Mộ Dung gia sẽ bỏ qua dễ dàng?-Mộ Dung Khải khuôn mặt nghiêm nghị

-Xin lỗi chắc chắn tôi không làm được, tiền ngài không cần. Xem ra chúng ta chẳng còn gì nói.-nói xong anh liền đứng lên

-Cậu làm con dâu tôi bị thương, tôi trả lại cho cậu.-Mộ Dung Khải lạnh lùng nói

Hôm nay Diệp Hiểu Quân bị thương còn đang ở trong bệnh viện, Mộ Dung Khải đã đảm bảo bảo vệ Hiểu Quân cho tốt, nếu để ba mẹ Hiểu Quân tốt ông chăm sóc cô không tốt thì làm sao ông ăn nói được, vả lại ông lại rất yêu quý cô.

-Vậy thì cứ đến. Tôi sẽ đợi.

-Tôi biết không thể làm gì cậu, vậy thì để người phụ nữ của cậu trả đi.

Bước chân Nhậm Tử Phàm dừng lại, mày rậm nhanh chóng chau lại sau đó thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.”

Không ai biết Viên Hy là em gái anh nên đối với sự an toàn của Viên Hy anh rất an tâm. Những người phụ nữ khác đều giống nhau, bọn họ có bị gì anh cũng không quan tâm.

Nhưng mà… người Mộ Dung Khải nói là Viên Hy hay là Thừa Tuyết?

Anh lo làm gì chứ, Tô Thừa Tuyết bây giờ có ra sao anh bận tâm làm gì?

. . .

Trời mưa. Lất phất rơi xuống mặt đường. Không khí se se lạnh. Trời chuyển giao mùa bước sang đầu đông.

Thừa Tuyết đi dưới mưa, tay cầm chiếc ô màu trắng.

Hôm nay trở lại công ty làm trời lại đổ mưa rào, cô lại muốn đi bộ đến công ty nên kêu bác Tân không cần đưa mình đi.

Ánh