XtGem Forum catalog
Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 8.5.00/10/491 lượt.

hải chịu thêm một trận đánh roi nữa đau, rất đau, cảm giác tê dại toàn thân.

"Đúng giờ anh ở đâu? Sao lúc em cần, anh lại biến mất như vậy? Hiếu Thiên đến cứu em.. Em đau quá!"

Lúc đó nó nhớ anh nhiều lắm, anh luôn quan tâm nó mà giờ lại bỏ nó lại một mình?

....'>'>

Những giấc mộng chập chờn bủa vây lấy cô.

Cô thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, tiền học phí phải trả rất cao. Theo lịch thì cô chỉ phải đi làm ca 2 theo lời anh nói, buổi sáng vẫn lên lớp như bình thường.

Lúc này cô bắt đầu vào giờ làm, vừa mới kết thúc giờ học ở trường cô đã chạy nhanh đến công ty, bữa trưa cũng chỉ có chút đồ ăn nhanh thiếu dinh dưỡng, nhìn cô gầy gò xanh xao, anh cảm thấy đau lòng.

" Tiểu Đồng! Xin lỗi anh không thể nhìn em như thế này mãi được!"

Tất nhiên anh có cách làm của riêng anh

.. Chỉ sợ nếu một ngày cô biết được sẽ hận anh. Nhưng chỉ còn một cách như vậy...

Thái Lăng cũng bớt chơi bời và chăm chỉ đi làm , anh tiếp quản chức vụ giám đốc tập đoàn. Mặc dù là bạn thân nhưng giữa anh và Hiếu Thiên luôn có cái gì đó vô hình khiến anh sợ hãi.

- Người đẹp! Em ăn cái này thay bữa chưa ak? - Thái Lăng tranh thủ giờ nghỉ chưa tạt qua phòng của hai người kiếm chuyện chọc phá.

- Ừm!- cô đáp theo phép lịch sự, tay vẫn cầm bánh ngọt ăn từ tốn, mặt lạnh không biểu lộ cảm xúc.

- Haixzzz!!! Em không có gì để nói với anh sao? Chừ mấy từ nhàm chán kia ra nhé!-anh đang cố tạo không khí vui vẻ nhưng ở đây còn có hai con người lạnh lùng như nhau nên anh hết cách, anh không dám chọc phá Hiếu Thiên nên chuyển sang cô.

- Cậu ra khỏi phòng trước khi tôi ra tay!- anh im lặng chăm chú làm việc nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng vàng ngọc thốt ra câu nghiêm khắc, khiến người khác có cảm giác bức bách, run sợ...

Từ khi nào mà Hiếu Thiên bạn anh càng lãnh khốc và đáng sợ như vậy? Lí do ở đâu mà ra?

- Thôi được! Mình đi! Oki!

Thái Lăng kiếm bài chuồn lẹ, anh sợ cách hành xử của Hiếu Thiên vô cùng.

❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤

Lúc này trong phòng chỉ còn hai người không khí lại chở về im lặng, đến ngạt thở.

- Ngày mai chuẩn bị theo tôi đi công tác.

Anh lạnh lùng thông báo , không hề quay sang nhìn biểu hiện của cô. Anh muốn tranh thủ chuyến đi công tác lần này giải quyết nhanh gọn chuyện hai người.

Cô yên lặng không trả lời, đó là bổn phận , coi như cô phải suy nghĩ, chăm chỉ hơn chút để tập trung học cho kịp bạn bè trong lớp.

- Chiều theo tôi tới một nơi! Giờ tiếp tục làm việc đi!- anh nói, tay vẫn lia trên bàn phím.

Cô vẫn im lặng lắng nghe, có chút đề phòng với anh, cô không muốn nghĩ lại chuyện cũ.

- Tôi còn phải đi học!

Cô nhẹ giọng thông báo.

Đây chỉ là cái cớ?

Anh nhìn cô nở một nụ cười lạnh, đáp lại bằng chất giọng trầm như đã lắm được thóp của cô. Anh hiểu cô đang nghĩ gì. Cô muốn tránh anh

.Băng Đồng biết nói thế nào thì quyết định của anh cũng không thay đổi, cô thật sự không nắm bắt hết suy nghĩ và con người của anh. Nghiêm túc tập trung vào công việc cô tạm gác mớ suy nghĩ vớ vẩn kia lại.

Anh cũng không chú ý cô nữa, quay về công việc để cả hai tự nhiên hơn

...

❤ . . . . . . . . . . . . . ❤

Theo như đã nói, cô phải theo anh đến một nơi, cô nghĩ chắc chỉ là đi kí hợp đồng ở đâu đó thôi nhưng khi đến nơi rồi cô mới biết là sai lầm.

Lúc này đây cô đang đứng trong một shop thời trang có tên Perfect-Shop...

Nhân viên bán hàng mang ra một đống đồ đặt trước mặt cô, từ sau vụ chọc phá của Thái Lăng giờ cô có chút đề phòng, quay sang nhìn anh khó hiểu.

- Thử đi!

Anh nhìn cô nở nụ cười nói ngắn gọn...

Cô vẫn nhìn anh, không có bất cứ hành động nào cho thấy cô sẽ làm theo lời anh... Cô nhìn đống đồ trước mặt, ít cũng vài chục bộ sao cô thử hết.

Thấy phản ứng không mấy hợp tác của cô anh nở nụ cười lạnh khiến cho các nhân viên nữ ở đây tí thì ngất vì nụ cười của anh quá đẹp và sáng chói.

Anh không quan tâm đưa tay thân mật kéo cô vào lòng, ghé tai cô nói nhỏ đủ mình cô nghe thấy...

- " Em còn đợi tôi giúp em?"

Khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc sang màu hồng, ngượng ngùng, đẩy anh ra, lúng túng vơ vội một vài bộ chạy vào trong.

Nhưng nhân viên ở đây ai không biết Hiếu Thiên, anh thế nào? Chưa ai hiểu rõ,,, trong mắt họ chỉ biết đến anh là người không thích đùa quá chớn.

Lần lượt thử hết bộ này đến bộ khác không bỏ qua bộ nào, cô mệt mỏi ngồi dựa vào sofa, mồ hôi lấm tấm trên chán, mặc dù máy lạnh trong shop hoạt động tối đa.

- Mệt sao?

Đưa tay lau mồ hôi trên chán cho cô anh mỉm cười , động tác vô cùng ôn nhu.

Cô chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt mệt mỏi khép lại, tự dưng hành động của người đàn ông này lại nhẹ nhàng ôn nhu quan tâm khiến cô có chút không thích ứng kịp.

- Gói lại hết những gì cô ấy đã chạm vào!

Quay ra