pacman, rainbows, and roller s
Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324854

Bình chọn: 7.5.00/10/485 lượt.

p trai!Em uống cùng anh được chứ?- một cô gái thân hình bốc lửaddi đến , tay cầm ly rượu mời mọc.

Anh nhìn qua cách ăn mặc thiếu vải của cô ta nở một nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng,.

-Biến!

Chỉ bằng 1 từ thôi đã khiến cô ta khiếp sợ, run rẩy bỏ đi nhanh. Đối với mấy hạng đàn bà này anh không mấy hứng thú.

-Mẹ kiếp sao không thể quên em nhỉ? Phục vụ lấy thêm rượu...-Anh buông một câu chửi thề, giọng ngà ngà say.

Lúc này cô đang ở nhà trọ chăm chỉ học bài, bữa tối cũng chỉ qua loa bằng mì gói.

Đang chăm chỉ học thì có tiếng gõ cửa, cô hơi chột dạ vì ở đây cô đâu có quen ai lại là lúc nửa đêm thế này...

Cô ngập ngừng không dám ra mở cửa nhưng giọng nói vang lên ở cửa khiến cho cô hơi giật mình...

-Băng Đồng !Em ra đây cho tôi! Băng Đồng...

Cô nhẹ nhàng mở cửa chưa kịp né thì một thân hình to lớn đổ ập xuống người cô, nặng, rất nặng... Cô cố bám vào cửa mới không bị ngã...

-Băng Đồng! EM đây rồi! Có biết tôi tìm em lâu lắm không?-Anh mơ mơ màng màng ôm trầm lấy cô, thật chăt kéo vào trong lòng.

-Tổng giám đốc! Buông ra! Thả tôi ra...- cô ra sức đẩy nhưng sức lực yếu ớt của cô chỉ thuộc dạng con mèo thôi làm sao chống được thân hình con voi của anh.

-Đừng gọi tôi là tổng giám đốc! Tôi gét em gọi như vậy-anh gắt lên vòng tay càng siết chặt hơn.

-Anh say rồi!Tổng giám đốc!-cô cố với tay khép cánh cửa lại,ở đây là khu trọ tập thể cô không muốn gây tai tiếng ở đây.

Cô cố gắng đỡ cái thân hình vạm vỡ to gấp đôi mình vào trong, thả anh nằm xuống giường, thoát ra khỏi vòng ôm của anh và thở hổn hển,.

Anh say đến mất kiểm soát ...miệng liên tục nói nhảm cái gì đó cô không quan tâm.

-Tổng giám đốc! Anh,..- cô cúi xuống với cái gối nâng đầu anh dậy, nhinf anh bây giờ thật mất hình tượng, cúc áo sơ mi đen mở ra gần hết, đẻ lộ ra bờ ngực vững chắc, khiến cô đỏ mặt.

Trong lúc mê man say anh nghe thấy giọng cô gọi, bất giác mở mắt nhìn,lúc này cô đang nâng đầu kê gối cho anh. Anh dơ tay ôm lấy thân hình cô kéo xuống.

Cô bất ngờ đập mạnh vào bờ ngực vững chắc kia, có chút hoảng sợ.

-Buông ra ! Tổng giám đốc! Anh mau thả tôi ra mau...- cô chống hai tay ra sức dẫy dụa

Anh ngược lại càng ôm chặt cô hơn,nhất quyết không buông, lật ngược lại nằm đè lên cô, cúi đầu xuốn thấp hơn.

Cô mở to mắt nhìn anh hoảng hốt không nói thành lời,.

-Tổng giám đốc! Cầu xin anh thả tôi ra.

-Đừng kêu thế nữa ... tên tôi là HIẾU THIÊN! Em chưa hề kêu tên tôi dù chỉ 1 lần... Tôi sẽ bắt em trả giá vì bắt tôi nhớ và yêu nhiều đến vậy.

Nói rồi anh cúi thấp hơn, mãnh liệt hôn lên bờ môi bướng bỉnh của cô, bàn tay mạnh mẽ xé mạnh một cái chiếc váy ngủ rách "Xoat" để lộ ra mảng da thịt đẹp mê người, trắng không tì vết sau luung cô. Cô kinh hoàng dẫy dụa, nước mắt ướt đẫm bờ mi, đây là lần đầu tiên cô khóc sau bao năm qua, nước mắt uất nhục.Cô với tay và cầm lấy một vật trên bànbeen đầu giường , đó chính là chiếc khung ảnh bằng đồng có hình Băbg Di.

"BỐP'

Từng giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống ngực cô...tí tách...

-Em nỡ sao?- anh trợn mắt nhìn cô rồi ngất xỉu gục lên cô.

Lúc này cô mới vội vàng hất anh ra, đứng dậy và sợ hãi cầm khung ảnh của Băng Di. cô không hềcoos ý đánh mạnh thé đâu. vội vàng gọi xe cấp cứu và đưa anh vào viện. Đây là lần đầu tiên cô sợ hãi thế này sau bao năm qua, nhìn anh bất chợt tim cô đau nhói, khó hiểu.

Bệnh viện thành phố...

Anh nhíu mày và nhắm mở vài cái mới thích ứng được ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào,.

-Hiếu THiên ! Con đỡ hơn chưa?

Liếc mặt qua bên cạnh là gương mặt lo âu của một người phụ nữ. Từng nét chán gét

hiện lên trên khuôn măt anh ...

-Bà ở đây làm gi?

-Mẹ!

-Ra ngoài! Không phiền bà quan tâm...

Anh nhắm mắt quay sang hướng khác, anh không muốn gặp bà, anh hận không thể đem hết tủi nhục năm xưa phải chịu trả lại cho bà. Năm xưa bà không chút bận lòng bỏ rơi anh mà đi, anh lớn lên chỉ có ba mà không có mẹ. Bây giờ cho dù bà có quay lại nói bù đắp cho anh anh cũng không cần.

-Con vẫn giận mẹ!?- bà không thể trách anh được, hôm qua bà về nước thăm người bạn bị bệnh năng, đúng lúc thấy anh bị thương bất tỉnh đưa vào phòng cấp cứu nên vào thăm.

-RA khỏi đây!- anh quát lên giận dữ, anh không nhớ vì sao mình ở đây và bên cạnh lại là bà ta. Anh mơ màng nhớ lại chuyện tối qua lúc đó anh thực sự mất kiểm soát mới làm vậy, chắc cô rất sợ,. giờ cô đang ở đâu////???

-Được ! Mẹ đi! Mẹ sẽ quay trở lại thăm con...

-Không cần!

Anh đáp vội bằng thái độ thờ ơ bất cần, thực chất không muốn tha thứ cho người mẹ này.

><><><

Cầm di động bên bàn lên gọi cho quản gia Ngô... một lát sau có người bắt máy.

-Alo! Đến bệnh viện thành phố đưa tôi về...

Anh cúp máy mà không kịp để bên kia có cơ hội hỏi thêm bất cứ điều gì. Anh không thích ở cái