
thua rồi!"
Cô một mình đứng trước cửa phòng anh,chỉ cần đẩy cửa là có thể biết tình trạng anh bây giờ. Nghĩ đến anh cô lại nghĩ đến việc xảy ra tối hôm qua, khi nghe đến anh nói tên thật của anh, cô thừa nhận đã dao động hơi nhói ở tim. Đã 11 năm không gặp mà giờ cô lại gặp anh trong hoàn cảnh này, thật là éo le . 11 năm trước anh luôn đối xử tốt với cô, mặc dù không muốn thừa nhận cô có để ý đến anh.
Hiện tại cô đang phân vân không biết có lên vào hay không?
Đứng một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng quyết định đẩy cửa đi vào. Anh đang nằm ngủ ngon lành, cô đẩy cửa bước vào cũng không hay. Thấy anh đang ngủ cô không có ý định đánh thức anh nên lẳng lặng quay lại vặn nắm khóa cửa định đi ra.
Cô giật mình cửa đã bị khóa ở ngoài không mở được, nếu cô la nên anh sẽ tỉnh, giờ biết làm sao?
Nhìn quanh căn phòng màu tối huyền bí, từ vật dụng nhỏ nhất cũng màu đen, nhưng có điều căn phòng lại rất rộng , đèn mở sáng trưng. Mắt cô chạm vào một khung hình khổ lớn treo trên tường. Đây chẳng phải hình của cô sao? Sao anh lại có nó? Trong hình là một cô bé gái tầm 8tuổi ngồi im lặng ở vườn sau cô nhi viện, ánh mắt buồn rầu nhìn vào khoảng không vô vọng, ánh nắng chiếu xuống khiến cho cô buồn lại cô đơn...
- Băng Đồng?
Mải mê nhìn cô bị giật mình bởi tiếng nói trầm ấm...
Quay sang nhìn cô nhận ra anh đã tỉnh giấc và đang nhìn cô chăm chăm , thắc mắc.
-Em làm gì ở đây ? Ăn mặc kiểu gì đây?-Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, theo như anh nhận xét thì có thể nói là đẹp vô cùng, nhưng đây không phải cô của ngày thường.
-Là anh ấy!- Cô chỉ tay ra hướng ngoài, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng.
-Ai? Thái Lăng hả?-Anh thắc mắc!
Cô im lặng không đáp, vì anh ta đã mang cô ra làm trò cười cho anh xem.
-Tôi muốn về công ty!- Cô rụt rè cuối cùng lên tiếng.
-Em có thể về! Tôi đâu ép em phải ở lại...- Anh quay đi không nhìn cô nữa , anh lại nhớ tới chuyện hôm qua.
-Nhưng...cửa khóa rồi!- Cô nhìn cửa bặm môi nói băng chất giọng thảm nhiên không biểu lộ sắc thái.
-Lại là trò của thằng quỷ này đây!
Anh liếc mắt qua cánh cửa phòng, ánh mắt vần lêntia giận dữ. Cầm di động lên anh gọi vào danh bạ.
-" Alô!"- đầu dây bên kia nghe máy.
- Tôi cho cậu 3 phút mở cửa phòng mau!- anh quát lên giận dữ.
- Thế nào! Nhìn thấy người đẹp mà không thấy xúc động muốn cảm ơn mình àk?"
- Cậu còn 2 phút!- anh lạnh lùng thông báo không quan tâm đến trò đùa cợt của Thái Lăng
-"Đừng nóng! Đừng nóng!"
- 1 phút!-anh vẫn kiên định thông báo.- Mở!
- " Cửa đâu có khóa! Mình đang ở nhà mình rồi!hehe!"
Anh hất chăn nhảy phóc xuống đất, cầm nắm khóa cửa vặn thử. Đúng là cửa không hề khóa!
- " Thế nào? Món quà mình tặng cậu, cậu thích chứ?"
- Thích cái con khỉ! Chờ tôi xử lí cậu thế nào!
Anh cúp máy và quay lại nhìn cô, chẳng lẽ để cô trong bộ dạng này về công ty, anh đi đến khuôn mặt vẫn còn giận dữ, cầm tay cô dẫn đi.
- Anh đưa em về! Em có bị ngốc không mà nghe lời cậu ta! Thật là...- anh dẫn cô xuống nhà trong sự tò mò của đám người làm.
Cô cảm thấy mình giống một con hề đang làm trò cười cho thiên hạ. Cô bị kéo tới kéo lùi mà không biết làm gì nữa, vốn không ưa thắc mắc hay nói nhiều...
Hiếu Thiên giận dữ trước cách cư xử giữ khoảng cách của cô. Cô thực sự giỏi làm anh tức chết, cô ngốc thật hay giả ngốc... Anh không biết...
❤❤❤
Vậy là hôm nay cô không làm được việc gì có nghĩa lười biếng nằm úp mặt xuống giường không muốn suy nghĩ thêm nữa. Thở dài một chút cô ngẩng mặt lên vô tình nhìn thấy tấm hình của Băng Di, đây là tấm hình Băng Di chụp lúc 2 tuổi. Cô đưa tay cầm tấm hình, vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của Băng Di, quá hồn nhiên trong sáng.
- Chị hai xin lỗi vì đã không bảo vệ được em! Giờ em thế nào? Chị nhớ em!
Cô không thể khóc, nước mắt cũng không thể rơi được, ánh mắt long lanh chan chứa tình cảm này chỉ dành cho Băng Di thôi, cô rất nhớ Băng Di, nhớ đến phát điên. Nếu được gặp lại em gái mình, cô nguyện cho nó tất cả những gì cô có để bù đắp tình cảm cho nó.
- Ngủ ngon.- cô mỉm cười yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô mỉm cười sau bao nhiêu năm, nụ cười đó cũng chỉ dành cho Bằng Di mà thôi, hiện tại chưa có người thứ hai. Nhắm mắt cô nhớ lại chuyện đã qua...
[ ...'>
- Con ranh! Mày dám ngồi ở ghế của bọn tao hả?-Lại là lũ trẻ cá biệt trong cô nhi viện.
-Nè mày có nghe thếy gì không hả? Đồ điên!-Tiếng sỉ nhục liên tiếp khiến nó khó chịu.
Nó vẫn ngồi im, tay ôm con gấu bông anh tặng!
-Mày lì hả? Này thì lì lợm này! -Giọng nói chanh chua của một con bé đanh đá.
"Bốp!"
Má trái nó đau rát, ửng hồng hằn năm đầu ngón tay.
Nó vẫn không biểu lộ sắc thái.
Đánh chết nó đi! Để xem hôm nay thiếu gia còn đến cứu nó không?
Cả đám trẻ lao vào sô sát, giẫm đạp nên người nó, nó lại lại p