80s toys - Atari. I still have
Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 10.00/10/494 lượt.

nhân viên bán hàng anh ra lệnh.

- Dạ! Thưa Trần thiếu gia!- cô nhân viên cúi đầu thưa và thu dọn hết đống đồ mang đi thanh toán.

Toàn bộ được mang đến Trần gia... Cô cũng không buồn hỏi làm gì, đúng hơn là cô không quan tâm anh muốn làm gì...

Anh nhìn đống đồ bay giờ đã quá giờ tan sở, anh không muốn quay lại công ty nữa mà lái xe đến một nhà hàng cách đó không xa .

Cô ngạc nhiên nhìn bảng hiệu phía trên , anh đưa cô tới đây làm gì?

- Trần thiếu gia!- cô suy nghĩ một lát rồi theo anh ra khỏi xe.

Anh hơi chột dạ khi nghe cách xưng hô khách sáo giữ khoảng cách của cô, quay sang nhắc nhở cô:

-Gọi anh là Hiếu Thiên!

-Tôi muốn về!- Cô không quan tâm, cô thấy mình không thích hợp với nơi này.

Ăn tối cong tôi đưa em về!- Anh bước tới khoác vai cô dẫn vào.

Giật mình trước cử chỉ quá mức thân mật này cô cố tách ra khỏi vòng tay anh, nhưng vòng tay rắn chắc càng xiết chặt hơn, một chút ấm áp vụt qua trong tâm trí cô.

Tự dưng cô thấy mình với anh như đôi tình nhân đang hẹn hò, cùng đi mua sắm, cùng ăn cơm...Lắc đầu cho suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Cô không thể yêu thêm ai hết và đớn đau như thế là quá đủ.

❤ ...................................❤

Đây là lần đầu cô cùng anh đi công tác, không quá vất vả như cô nghĩ, chỉ là quá xa so với trí tưởng tượng của cô, giờ cô đang đặt chân xuống nước Mĩ, nằm bên kia địa cầu.

Hai người được sắp xếp ở lại một khách sạn 5 sao cạnh bờ biển. Chuyến công tác lần này phải gần một tháng mới xong. Ở đây anh có hẳn một trang viên nhưng đợi khi kí kết xong hợp đồng anh mới dẵn cô về đó được, hiện tại ở khách sạn vẫn thoải mái hơn với cô.

- Sao chỉ có một phòng?!

Cô thắc mắc khi nhận ra một sự thật đau lòng, anh chỉ thuê một phòng.

- Đây là khách sạn có tiếng nên lượng khách đến thuê phòng nhiều vô kể, lúc nào cũng trong tình trạng hết phòng. Tôi và em đến đúng lúc chỉ còn một phòng vip duy nhất, không lẽ em muốn ngủ ở phòng bình thường?- anh cởi áo vest quăng lên ghế sofa rồi giải thích cho cô bằng giọng ôn nhu.

- Tôi ở phòng bình thường!- cô thà ở phòng bình thường còn hơn ở một chỗ với anh.

- Được!-anh cầm di động lên gọi cho bộ phận lễ tân.

Có dấu hiệu bắt máy...

-" Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

- Tôi muốn đặt một phòng bình thường.

-" Ngài đợi một lát!"

Anh kiên nhẫn chờ, cố ý kích loa cho cô nghe thấy.

- " Dạ thưa ông! Ban nãy còn một phòng nhưng đã có người đặt trước rồi ạ!" - giọng nói áy náy của nhân viên vang lên bên đầu dây.

- Ukm!- Anh ngắt máy quay sang cô nhún vai.

- Em đã nghe rõ chưa?

Cô đương nhiên đã nghe thấy hết, có chút sợ khi nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với anh.

❤ . . . . . . . . . . . . . . . . . .❤

Sau khi dùng bữa tối ở đây xong, cô bắt đầu công việc soạn thảo hợp đồng cho việc kí kết sắp tới giữa hai bên. Anh tranh thủ tắm trước rồi ngồi thưởng thức ly caffe cô pha ở phòng khách, bộ đồ ngủ màu xanh thẫm làm bằng lụa thắt đai đen khiến anh cao quý vài phần, cổ áo rộng không đủ che hết khuôn ngực săn chắc kia.

Anh liếc nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang tập trung vào công việc của cô. Anh hận bản thân vì ở gần cô mà không thể ôm cô vỗ về yêu thương.

- Mau đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi sớm đi!

Anh nhìn cô buông một câu quan tâm, nhưng cô nghe như câu ra lệnh, chả lẽ anh còn có quyền này với nhân viên sao?

- Tôi đang làm!-tay vẫn lia trên màn hình máy tính, cô không quay lại nhìn , mà đáp lại.

Anh phát bực với cái kiểu ương bướng của cô, đặt tách caffe anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm khiến cô có chút giật mình, một tia sợ hãi dâng lên. Đối với cái kiểu ương bướng của cô anh chỉ có một cách...

- Anh...

Lời chưa thốt ra khỏi miệng đã bị anh bịt miệng nuốt vào...anh đang hôn cô?!

Cô đẩy mạnh anh ra lấy tay chùi môi,...

- Tôi giúp em!

Thấy thái độ ngoan cố của cô, anh càng muốn chêu chọc hơn, rất buồn cười nhưng anh không muốn mất hìh tượng trước mặt cô nên cố nhịn.

- Không cần!- cô đứng dậy vội lấy đồ đi tắm.

Anh nhìn theo sau cô và lắc đầu cười phì, anh chỉ làm cho cô sợ mà ngoan ngoãn thôi chứ anh không có ý gì khác. Anh vẫn nhớ vết thương trên đầu mình do ai gây ra, đợi sau này anh sẽ chả cả gốc lẫn lãi.

Màn đêm đã buông xuống thật rồi, đứng ở vị trí của anh là tầng 23 của khách sạn, nhìn qua lớp kính trong suốt có thể thấy được toàn cảnh thành phố lung linh, phía bên là biển vỗ dạt dào từng đợt sóng.

Có tiếng bước chân sột soạt đằng sau, anh bất giác quay lại phát hiện ra cô đã tắm xong, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy lụa mềm mỏng chông cô còn quyến rủ hơn, cô cách anh rất gần đủ để anh ngửi thấy mùi sữa tắm mê hoặc từ cô.

Không quan tâm đến ánh nhìn của anh cô tiến lên đứng cạnh anh, ánh mắt nhìn theo