
y là sếp của tớ, chị ấy tầm 40 tuổi. Chị ấy có sở thích gì thì tớ chịu”. Mai Phương gãi đầu cố nhớ.
“Thế phong cách ăn mặc của chị ấy hằng ngày như thế nào?” Hiểu Hân cố gợi ý.
“Chị ấy rất thích mặc đồ màu tươi sáng, ít mặc đồ tối. Những kiểu váy thường khá mềm mại có thêm họa tiết hoặc phụ kiện”.
“Ok! Tớ có thể hiểu qua một chút” Hiểu Hân búng ngón tay.
“Người này là sếp của cậu, nên món quà tặng không thể quá đắt hoặc quá rẻ
được. Nếu quá đắt thì họ nghĩ cậu đang định tranh thủ lấy lòng, nếu quá
rẻ thì cậu lại không có thành tâm. Theo như cậu mô tả thì tớ thấy chị ấy thích sự nhã nhặn, ghét sự cứng nhắc. Vậy thì, bộ ấm trà này sẽ hợp
nhất”. Hiểu Hân chỉ vào bộ trà men sứ trắng họa tiết là những bông hoa
hồng trà tinh xảo.
“Được đó!”. Mai Phương cũng rất ưng ý.
“Gói cho tôi bộ này”. Mai Phương chỉ cho nhân viên bán hàng thấy, sau đó theo nhân viên ra quầy tính tiền.
“Cháu gái, cháu rất biết chọn đấy!” Giọng nói vang lên bên cạnh khiến Hiểu Hân giật mình quay sang.
Bên cạnh cô là một bà lão ăn vận sang trọng. Mắt Hiểu Hân khựng lại nhìn bà lão trong giây lát, cô biết người này.
“Cháu cũng chỉ biết chọn đồ theo tính cách một chút thôi ạ!” Hiểu Hân khiêm tốn nói.
Bà lão đẩy gọng kính vàng nhìn Hiểu Hân cười nói.
“Cháu có thể chọn giúp ta một bộ ấm trà không, ta nhìn từ nãy giờ hoa hết cả mắt mà chưa chọn được bộ nào”
Hiểu Hân cắn nhẹ môi, suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi.
“Bà mua để dùng hay tặng ạ!”
“Ta muốn mua để tặng, người ta tặng cũng lớn tuổi, là một người rất biết thưởng trà”
“Vậy ạ! Theo cháu được biết, nếu người am hiểu về trà thì họ không thích các mẫu ấm trà bằng sứ trắng này đâu ạ. Bà nên trọn các mẫu ấm trà bằng gốm tử sa là tốt nhất”. Hiểu Hân hướng tay về gian trưng bày gốm tử sa.
Bà lão nhìn theo hướng tay Hiểu Hân kinh ngạc.
“Vậy ư! Ta cứ tưởng bộ ấm trà nào trông đẹp mắt là được, mấy bộ ấm trà bằng gốm đó trông tầm thường quá”.
“Không phải đâu bà ạ! Bà đi theo cháu qua bên đó xem kỹ, bà sẽ thấy sự tinh xảo của nó”. Hiểu Hân mời bà lão đi theo mình.
Đến quầy gốm tử sa, Hiểu Hân giới thiệu từng mẫu cho bà lão tham khảo.
“Thưa bà, với những người am hiểu trà đạo thì chọn được ấm trà tử sa tốt
chẳng khác nào là tìm được tri kỷ, chỉ những chiếc ấm tử sa tốt mới cho
ra vị trà ngon nhất”
Bà lão gật gù nghe khi Hiểu Hân nói.
Hiểu Hân lại tư vấn tiếp.
“Bà xem, đây là mẫu ấm tử sa của Bát Tràng có giá khoảng vài triệu. Còn đây là ấm trà tử sa Nghi Hưng có giá chục triệu trở lên, nhiều ấm tử sa cổ
có giá đến vài trục triệu hoặc cả trăm triệu. Bà nên cân nhắc giá cả món quà với người được tặng ạ”.
“Cảm ơn cháu! Ta chắc sẽ chọn mẫu ấm trà tử sa của Nghi Hưng để tặng. Nhưng ta thắc mắc giá thành của hai
loại này sao lại quá chênh lệnh”.
“Dạ thưa bà, ấm trà tử sa Nghi
Hưng là hàng nhập khẩu từ nước ngoài. Chỉ có vùng đất Nghi Hưng mới cho
ra loại gốm tử sa tốt nhất. Các mẫu ấm trà tử sa nhập về đều là của các
nghệ nhân có tiếng và có giấy chứng nhận của họ cho từng sản phẩm bà ạ”. Hiểu Hân giải thích cụ thể.
Bà lão đẩy gọng kính lên nhìn Hiểu Hân tán thưởng.
“Cháu còn trẻ, vậy mà thật hiểu biết. Cảm ơn cháu đã giúp ta!”
“Không có chi bà ạ! Cái này là do ông cháu dạy thôi”. Hiểu Hân mỉm cười nói, sau đó vẫy tay gọi nhân viên bán hàng tới.
“Bà chờ nhân viên gói hàng lại nhé! Cháu xin phép đi trước”
Hiểu Hân tìm cách cáo từ rồi cúi nhẹ đầu chào bà lão.
Hiểu Hân vừa đi qua khỏi gian hàng đã đụng ngay phải ông An Đông. Ông xuất hiện đột ngột khiến cô giật mình.
“Ba..! Con chào ba!”
Ông An Đông gật đầu sau đó xoay người đi. Trước khi đi ông buông lời nói.
“Ba nghĩ con nên về đây trợ giúp ba thì tốt”. Không chờ Hiểu Hân trả lời ông đã đi khuất.
Hiểu Hân đứng ngây ra nghe những gì ông vừa nói, đến khi Mai Phương đi đến vỗ vai kéo cô đi.
“Họ gói quà xong rồi, chúng ta đi thôi”.
Hiểu Hân dẹp hết suy nghĩ lại sau đó cùng Mai Phương dời đi.
_o0o_
Hiểu Hân quyết định rủ Mai Phương, Ngọc Trúc và Vũ Thanh tới một nhà hàng
chuyên đồ nướng kiểu Hàn Quốc. Hiểu Hân không hề tiết lộ cho Mai Phương
biết sự có mặt của Vũ Thanh và chị họ mình, nên khi Mai Phương nhìn thấy Vũ Thanh liền há hốc miệng kinh ngạc.
“Thầy..! Em chào thầy! Lâu lắm không gặp thầy ạ”
Mai Phương hết sức phấn khích quay ra hỏi Hiểu Hân.
“Chuyện này là thế nào?”
“Đây là Ngọc Trúc, chị họ của mình. Còn người cậu gọi là thầy sẽ là anh rể tương lai của mình”. Hiểu Hân đưa tay giới thiệu.
“Oa..! Thật quá bất ngờ mà. Thật thế thì vui quá!” Mai Phương ôm miệng đang há thành hình chữ O của mình.
Vũ Thanh đưa tay bàn tay về phía Mai Phương.
“Rất vui gặp lại em”.
Mai Phương vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tay đưa ra bắt lấy như một cái máy.
Sau màn ch