
đốc gọi riêng ra mắng ột trận”.
“Nó là đứa nào mà ghê gớm vậy?” Thùy Anh ngạc nhiên thắc mắc.
“Con đó tên Trần Hiểu Hân, em không rõ nó làm ở phòng nào, nhưng em nghe nói nó là họa sĩ”.
Thùy Anh suy nghĩ về lời Lệ Chi nói, cô phân vân không biết em mình đang
đụng phải nhân vật nào mà gớm vậy, cô ta có ai chống lưng đằng sau mà
khiến cho bà Nguyễn Khê vốn có giao thiệp tốt với cô lại loại em cô như
vậy.
Lệ Chi thấy Thùy Anh đang suy nghĩ liền nói thêm.
“Chị! Em không biết có nên nói với chị chuyện này không?” Lệ Chi úp mở.
“Chuyện gì thì cứ nói”. Thùy Anh cau mày nhìn.
“Tổng giám đốc công ty Ánh Dương, người mà chị thích ấy, em đã có lần nói với chị là trông anh ta rất quen đúng không?”
“Đừng úp mở” Thùy Anh cáu gắt lên.
“Khi nhìn thấy con Hiểu Hân em mới nhớ ra. Trước đây, anh ấy chính là huấn luyện viên của đội bóng rổ trường em một thời gian”
“Huấn luyện viên? Em có nhầm không?” Thùy Anh không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Lệ Chi xua tay.
“Không nhầm đâu, chắc chắn đó. Ngày trước, bạn trai em là đội trưởng đội bóng
rổ mà. Em đi xem anh ấy tập suốt. Nói đến em mới hận, chính con Hiểu Hân đã cướp bạn trai của em đấy”. Nói đến đây mắt Lệ Chi lại tuôn đầy oán
hận, giọng cô ta rít lên.
“Cái con đó đúng là hồ ly tinh mà, bảo
sao nó lại nghĩ ra cái chủ đề đó. Không khéo nó đang quyến rũ cả tổng
giám đốc đấy, ngày trước nó là trợ lý của đội bóng nên thân cận với huấn luyện viên lắm”.
Thùy Anh nghe Lệ Chi nói vậy thấy hoang mang. Theo lời Lệ Chi nói thì cái cô Hiểu Hân đó quả không vừa.
“Em cứ về đi, chuyện này chị sẽ tính cách giải quyết. Mà em là người được
công chúng để ý tới, em làm ơn chú ý đến hình tượng của mình một chút.
Đừng làm chị xấu mặt với các nhà sản xuất khi giới thiệu em”
“Vâng! Em biết rồi”
“Mà chị nhớ đòi lại công bằng cho em nhé”. Trước khi ra khỏi cửa, Lệ Chi quay người lại nói thêm.
Thùy Anh vẫy vẫy tay tỏ ý về đi, sau đó khoanh tay lại trước ngực, trong đầu lại tiếp tục suy nghĩ về những lời Lệ Chi nói.
_o0o_
Khôi Nguyên đang duyệt dự án thì di động đổ chuông, anh bắt máy mà không nhìn số vì anh mải xem số liệu.
“Alo!”
“…”
“Thùy Anh à! Có việc gì sao?
“…”
Khôi Nguyên nhìn đồng hồ.
“Được! Trưa anh chỉ rảnh một tiếng thôi”.
Khôi Nguyên ngắt máy sau đó làm việc tiếp.
Mải chú ý đến công việc, Khôi Nguyên không biết là thời gian đã trôi nhanh
từ lúc nào, đến khi chuông điện thoại bàn reo anh mới chú ý.
“Thưa tổng giám đốc, có cô Thùy Anh tới gặp anh” Tiếng của thư ký Ngọc Vân vang lên qua đường dây điện thoại.
“Mời cô ấy vào, mang cho tôi một trà, một coffee nhé!” Nói xong Khôi Nguyên ngắt máy.
Cửa mở ra, Thùy Anh bước vào, tay xách theo một túi bóng.
“Em mua đồ ăn đến để không lãng phí thời gian quý báu của anh đây”. Thùy
Anh đưa túi bóng lên cao khoe sau đó tiến về bàn tiếp khách tự nhiên
ngồi xuống.
“Lần sau em không phải mua đến đâu! Anh bảo Ngọc Vân gọi đồ lên là được”. Khôi Nguyên đứng lên, đi về phía bàn tiếp khách.
Thùy Anh dỡ đồ trong túi ra, cười duyên nói.
“Em lúc đến đây, có tiện đường ghé qua quán Phúc Sinh, em nghe bà nói anh thích ăn món cá kho tộ ở đấy lắm”.
“Cảm ơn em! Lần sau đừng vất vả như vậy, anh thấy ngại đấy”. Ngoài mặt cười
nói xã giao nhưng trong lòng Khôi Nguyên không vui khi bà nội anh lại
tiết lộ những sở thích của anh cho người ngoài biết.
“Đừng ngại, em chỉ tiện đường thôi.”
Thùy Anh sắp bát đũa ra trước mặt, tay bày gọn gàng từng món ăn.
“Bản dự án chương trình thực tế đâu? Đưa anh xem”.
“Ăn xong hãy xem sau, anh đừng có tiết kiệm thời gian quá mức như vậy dễ đau dạ dày lắm”.
“Anh biết, nhưng ngồi ở văn phòng quen nên không dời công việc được”. Khôi Nguyên ngồi ngả ra ghế, tay day chán cho bớt mệt mỏi.
“Biết thế em cố kéo anh ra ngoài ăn để khỏi nhớ đến việc”
Ngọc Vân mang đồ uống vào phòng cắt ngang câu chuyện của họ.
Thùy Anh khéo léo trong bữa ăn không nhắc đến công việc, cô chỉ kể những mẩu chuyện vui hàng ngày đồng nghiệp hay đùa nhau. Nhưng sau bữa ăn, khi cả hai ngồi uống trà thì Thùy Anh mới gợi chuyện.
“Trang bìa của tờ MQ số vừa rồi đẹp lắm. Hình thức và nội dung số báo này rất đặc sắc.
Các đồng nghiệp của em xem phản hồi tốt lắm”.
“Vậy hả, tổng biên tập Nguyễn Khê chắc phải tốn không ít tâm sức rồi”. Khôi Nguyên nhàn nhạt nói.
Nghe giọng điệu bình thản của Khôi Nguyên, Thùy Anh ngước lên nhìn anh thăm dò thái độ.
“Số báo vừa rồi em nghe nói cô Nguyễn Khê đã chọn được người mẫu trang bìa. Mà người may mắn được chọn lại là em họ của em. Nó cũng khoe với em là
được chụp ảnh. Nhưng…nhưng em thấy ảnh bìa lại là người khác. Vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Anh cũng không rõ lắm. Anh tin
tưởng vào chuyên môn của