
iếng gõ cửa cũng như giọng nói gọi cửa quen
thuộc. Điều thứ hai, một con mồi khác sẽ được sử dụng để dẫn dụ
Chính An rời khỏi khách sạn trong thời gian sớm nhất. Và tất nhiên,
mọi thứ không ngoài dự đoán và điều nằm gọn trong tầm kiểm soát
của Chính An nên cậu mới ứng phó nhanh chóng và đánh lừa được ai
kia.
Đúng như người ta thường nói : Gần mực thì đen, gần
đèn thì sáng. Ở gần Vĩnh Khoa lâu đến như vậy, lẽ nào Chính An lại
không sưu tập được nhiều chiêu bổ ích cơ chứ!
Gặp được “kẻ giả chết” bằng xương bằng thịt trước
tầm mắt, Chính An không khỏi “ngỡ ngàng và xúc động”. Trong đầu cậu
lúc ấy dường như chỉ muốn hỏi rõ Vĩnh Khoa mọi điều. Đơn giản bởi
Chính An mẩm chắc rằng Vĩnh Khoa sẽ không hành động một cách ngu
ngốc và không lý do như vậy. Hẳn là trong chuyện này vẫn còn chuyện
Chính An chưa biết đến. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, sự việc Vĩnh
Khoa đã và đang làm vẫn không thể nào tha thứ một cách dễ dàng
được.
Ngay thời điểm Vĩnh Khoa quỳ kịch xuống nền gạch hoa mĩ sang
trọng, tròng mắt Chính An như dãn ra hết cỡ, bộc lộ sự ngạc nhiên khôn cùng.
Sau đó, những gì được Vĩnh Khoa giấu trong lòng bấy lâu như nước vỡ bờ, kể hết
mọi sự trong thâm tâm bao ngày qua. Và giải thích luôn cả nỗi thống khổ của
mình đang bị đè nén bao lâu nay.
Ngay đêm hôm đó, mọi sự đã được làm rõ, chẳng còn
mối nghi vấn nào tồn tại nữa.
Cả người như cứng đờ khi nghe Vĩnh Khoa buồn bả
thuận lại câu chuyện có nguy cơ bị chôn vùi trong quá khứ.
Vĩnh Khoa vừa đáng trách, vừa đáng “đánh”, chẳng hề
đáng thương tí nào khi ngốc nghếch sử dụng cách hóa tan thù hận như
vậy!
Câu hỏi đầu tiên được đặt ra trong đầu Chính An và
giành riêng cho Vĩnh Khoa chính là : Tại sao lúc đó cậu không nói với
bọn tôi. Cùng nhau tìm hướng giải quyết?
Nhưng, những từ ấy như nghẹn lại ở cổ họng khi Chính
An nhìn thấy gương mặt u buồn của Vĩnh Khoa. Khoảng thời gian qua,
chắc chắn Vĩnh Khoa cũng đã rất đau khổ và nhớ con sóc nghịch ngợm
ở nhà.
Đột nhiên, nghĩ đến Thiên Di, Chính An chợt cảm thấy
cắn rứt lương tâm và có lỗi thật lớn đối với cô. Trông khi Vĩnh Khoa
đang cố kìm nén cảm xúc và ẩn thân như một kẻ có tội chỉ vì muốn
kết thúc thù hận trong lòng Minh Tuấn thì Chính An lại nở lòng đi
bêu rêu với Thiên Di rằng Vĩnh Khoa đi ngoại tình!
Ôi !!
Dương Chính An ơi Dương Chính An, cậu lần này chết
chắc với chủ tịch Trương rồi. Hic hic…
* * *
Qúa khứ :
Thời khắc Vĩnh Khoa vừa tỉnh lại và nghiêng mình cử động để
đón nhận luồng sáng mới sau bao ngày ngủ vùi.
Cạch!
Tiếng mở cửa đập tan cái ý nghĩ đón nắng mới trong đầu Vĩnh
Khoa ngay lập tức. Đồng thời, một tiếng động nhỏ nữa lại vang lên ngay sau đó.
Không quá mê mụi để không nhận ra rằng người đang đứng trước mặt mình là người
nào và nhận biết được cánh cửa đã được khóa trái cùng lúc với một vật thể đen
kình, lạnh buốt được giơ lên không trung trong tích tắc.
Giương đôi mắt hơi mệt nhìn về phía đối diện, Vĩnh Khoa điềm
đạm hếch đôi môi tái nhợt của mình lên rồi khẽ nói nhỏ, với chất giọng yếu ớt của
một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau chuỗi ngày dài hôn mê, ngập chìm trong khoảng
không cô đơn đầy bóng tối.
- Cậu đến đây tìm tôi cũng đâu cần mang theo vũ khí?
Cười nhạt, Minh Tuấn nhếch môi khinh bỉ rồi ném cái nhìn giận
dữ sang Vĩnh Khoa, gắt lên :
- Tôi không tìm anh. Tôi đến để giết anh. Còn ngạc nhiên
khi tôi đem thứ này đến đây nữa không, Trương Vĩnh Khoa?
Hơi sững người trước thái độ quá đáng của anh chàng cùng lớp
với vợ mình, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày nghi hoặc. Rõ ràng cậu không làm gì hại đến
Minh Tuấn, tại sao Minh Tuấn lại dùng ánh nhìn hung hăng, thù hận và giọng nói
oán trách để nói với cậu?
Trước khi Vĩnh Khoa định cất giọng thì chất giọng mạnh mẽ,
kiêu căng của Minh Tuấn đã cướp quyền nói trước :
- Vị bác sĩ già làm ở gia đình anh, nhớ chứ? Ông ấy chính là
người tôi yêu quí nhất. Tại sao anh lại được quyền sống sót mà ông ấy thì
không? Chính anh đã hại ông ấy phải ra nông nỗi ấy!
Vị bác sĩ già làm ở gia đình cậu... Lẽ nào là... Wen?
Rõ ràng rồi!
Vậy ra, Minh Tuấn có quan hệ thân thuộc với Wen!
Chết tiệt!
Chỉ vừa mới tỉnh dậy sau chuỗi ngày dài mê man cùng
bóng tối u mê, Vĩnh Khoa vẫn chưa phục hồi sức khỏe và lấy lại thần
sắc của mình. Chưa kể đến chuyện Vĩnh Khoa không hề muốn nhắc đến
chuyện đau thương của tàn dương quá khứ khi đó. Vì cứu Wen, người cậu
luôn kính trọng và quý mến cho dù có gây thương tổn cho cậu, người
luôn tin tưởng ông nhất. Vào thời khắc cuối cùng trước khi