pacman, rainbows, and roller s
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi! Phần 2

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi! Phần 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 8.00/10/403 lượt.

không hề nhắn
nhủ điều gì với vợ mình. Và hẳn là, sẽ không bao giờ làm người yêu
thương phải khóc. Vì, khi yêu, ai mà không muốn mang lại hạnh phúc cho
đối phương. Di có cảm thấy mệt mỏi không? Mệt mỏi vì phải nghĩ
nhiều và suy đoán lung tung? Mệt mỏi vì bị dày vò trong nước mắt?
Mệt mỏi vì mọi thứ đang diễn ra? Với Tuấn, Di thật mạnh mẽ, mạnh
mẽ đến mức không còn đủ sức để chóng chọi khi mọi thứ đã quá tải.
Từ bỏ luôn là quyết định không dễ dàng, và rất ít người có thể
làm được điều đó. Khi không hạnh phúc, bên nhau mà cứ dày vò, đau
khổ thì sao không buông tay nhau ra. Để không phải cắn rứt và cho rằng
mình đã sai ngay từ lúc khởi đầu? Có lẽ, duyên của Di và Vĩnh Khoa
đã hết. Có lẽ, số mệnh hai người đã đùa hai người quá lâu. Vậy
thì, tại sao không tự giải thoát cho nhau, để Di không phải khóc khi
không biết rằng chuyện gì đang diễn ra quanh mình? [..'> Nếu muốn, Di
hãy đi đâu đó cho thư thả. Tuấn sẽ là người đi cùng Di, Di nhé?”

Những gì Minh Tuấn viết trong tin nhắn điều là sự
thật. Chúng đều là những gì luôn luẩn quẩn trong đầu của Thiên Di
trong dạo gần đây. Và rồi, Thiên Di đã khóc, khóc mà chẳng biết lý
do. Cô cũng chẳng cần biết Vĩnh Khoa đã giấu cô chuyện gì, cũng
chẳng cần biết hiện giờ Vĩnh Khoa đang ở đâu.

Có quan trọng không chứ?

Thiên Di không quan tâm đến con người đó nữa. Có lẽ,
hai người nên sớm kết thúc thì hơn!

“Di muốn thăm Thiên Vũ”

Sau khi đã trả lời lại tin nhắn của Minh Tuấn, sóc
con khẽ nằm xuống giường rồi cố nhắm mắt để ngủ. Không hiểu sao, cô
lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ và lãng quên mọi chuyện được. Cho
đến rất lâu, rất rất lâu sau đó, đến khi không còn ý thức được nữa
thì cô nhóc mới dần dần chìm vào giấc ngủ muộn. Tạo cảm giác thư
giản cho cái đầu đang căng cứng của mình.

Đó chính là nguyên do khiến Thiên Di chọn chuyến bay
hôm nay để sang Mỹ cùng Minh Tuấn. Đáng ra, cô cũng định từ biệt
Chính An, nhưng mà, gọi mãi chẳng thấy cậu nghe máy và tìm đến tổ
chức cũng chẳng thấy bóng dáng anh chàng ấy đâu cả. Còn A Huân, vì
hôm nay có ca mổ đột xuất nên anh chàng đành phải ở lại bệnh viện.
Không đến tiễn sóc con được, cậu cũng rất tiếc.

Tạm biệt người anh cả Vĩnh Kỳ xong, Thiên Di khẽ
cười nhẹ rồi kéo vali bước vào trong khi nghe thông báo vang lên.

Đứng đó, nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn khuất dần sau
đám hành khách đông đút, Vĩnh Kỳ tự trách mình, vo tay thành hình
nắm đấm rồi xiếc chặt.

Mong sao Thiên Di luôn luôn vui vẻ!

Bên cạnh cô nhóc lại là tên Minh Tuấn đáng chết mà
không phải Vĩnh Khoa. Chết tiệt! Nếu không tại Minh Tuấn thì hiện
giờ, người đi cùng Thiên Di bé nhỏ phải là Vĩnh Khoa mới đúng. Nếu
không vì Minh Tuấn, thì giờ họ đã được hạnh phúc bên nhau…

Nhưng, đời đâu như là mơ. Chẳng ai có thể ngờ mọi
chuyện lại đi theo chiều hướng như thế cả. Có muốn cũng chẳng thể
nào ngăn cản được.




Ánh nắng ban mai soi nhẹ vào hàng ghế đá trong khoảng sân đầy
cỏ dại. Mùi sương đêm còn đọng lại theo gió thoang thoảng bay đi, chốc lát lại
hòa tan rồi lẫn vào không khí. Từng hạt sương long lanh rơi khẽ xuống nền đất ẩm
ương, thấm vào đất. Một quang cảnh thật yên ả, thanh bình và nhẹ nhàng với những
thứ dìu dịu, vừa tầm mắt.

Phía bên kia đường, dòng người đông đúc không ngừng
ngược xuôi hệt như bị cuốn theo dòng chảy của thời gian. Hối hả. Vội
vã. Để chóng bắt kịp chuyến xe của cuộc sống.

Ngược lại với những thứ đang diễn ra để đón chào ngày mới là
một tâm trạng hỗn độn rối vò như tơ sau một đêm trằn trọc không ngủ.

Thở dài, Chính An khẽ ngẩng đầu nhìn lên nền trời xanh thăm
thẳm.

Ngày hôm qua, cậu đã thu xếp mọi chuyện để lập tức bay đến
nơi có vị chủ tịch trẻ đang “ẩn mình” với ý nghĩ sẽ làm rõ mọi chuyện và trừng
trị con người đáng bị “ăn đấm” kia. Khi đến nơi, cậu còn mém xíu nữa là
lại mắc lừa tên chủ tịch đáng chết. Nhưng mà cũng may thật, sau bao
năm tháng cùng làm việc với nhau thì Chính An cũng đã dần nắm bắt
hết thảy mọi “thói hư tật xấu” của tên bạn trời đánh của mình.

Ngay lúc đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt, Chính
An đã dồn hết chất xám lại một nơi trong não bộ, vận dụng hết kiến
thức và kỹ năng được tích lũy để đối phó với những mưu lược khôn
khéo của Vĩnh Khoa. Mập mờ trong lối suy luận với nhiều chiều hướng,
cuối cùng Chính An đã rút ra được hai suy đoán có khả năng “dính” cao
nhất. Điều đầu tiên, tên ngốc trong phòng sẽ giữ im lặng tuyệt đối
và không màng đến t