
r/>
Trong mắt cô ta thì chẳng khác nào là trò hề cả.
Mà đã là trò hề thì chỉ mang tính chất
giải trí vè nên chấm dứt khi không cần tồn tại những yếu tố hài hước
trong một cuộc chiến thế này.
Tôi hít một hơi sâu, đưa ra câu trả lời cho sự chờ đợi từ phía Ngọc Mỹ :
- Mẹ tôi là y tá đang công tác tại bệnh viện thành phố.
Ngọc Mỹ nhếch miệng, tỏ ra không mấy hứng thú.
Thư kí Hoàng và Trúc Vũ ngạc nhiên khi tôi quay ra nói thật, Vũ lại còn cố chìa chân khều khều tôi ra hiệu.
Tôi nhìn Ngọc Mỹ không chút ngần ngại :
- Tôi là Vy Anh đang theo học lớp 11 tại trường trung học phổ thông.
Ngọc Mỹ vừa nghe tôi nói xong thì bật ra một tràng cười thô bạo.
Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ không xấu hổ nhưng vẫn phải lảng tránh cái nhìn chế giễu của chị ta.
Chân lại không kìm được mà giáng mạnh một cú vào thư kí Hoàng, ngay sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói lan tới từ gót chân.
Ôi…hết rồi…lần này về chắc …ngồi xe lăn hoặc mang nạng mất thôi…
Từ trước tới giờ, không kể thêm lần này thì tôi chỉ đi giày cao gót đúng một lần duy nhất và cũng khiếp sợ luôn từ đó.
Năm lớp 9, cùng Trúc Vũ, tôi được chị bạn của chị Mun cử đi làm phù dâu.
Khổ cái là, năm đó hai đứa còn quá nhỏ,
với chiều cao tệ hại kia, đi cùng người lớn thật quá lạc lõng , cứ như
con nít nghịch ngợm lạc vào đoàn nhà dâu !
Thế là…bần cùng bất đắc dĩ, hai đứa phải mang giày cao gót vào, vừa cao vừa rộng, lê khắp nơi.
Khi trở về thì chân tôi sưng tấy lên, đau tới phát khóc, vật vã mãi qua hai tuần liền mới không còn tình trạng vừa đi vừa ngã !
Mà lúc đó, giày mới chỉ 5 phân thôi nhé…
Bây giờ…!
Hay rồi, cứ làm người tốt cho lắm đi , chân đã đau buốt tới tê liệt rồi đây…
Mặt tôi méo xệch và vô cùng bí xị.
Ai đó nhìn vào biểu cảm thê thảm của tôi thì lại gán ngay vào việc thân phận, cho rằng tôi đang cảm thấy thua
thiệt, thấp kém trước một người uyên bác và danh giá như cô ta.
Đúng là học vấn của tôi thì không đáng để so với cô ta thật.
Chỉ tính riêng vốn ngoại ngữ, tiếng Anh
tiếng Pháp không mấy phức tạp mà tôi còn chưa nắm được hết thì làm sao
sánh được với người thông thạo 5 thứ tiếng như cô ta.
Đó là còn chưa tính đến cái bằng tiến sĩ tầm cỡ của cô ta , đem hết tất cả những thành tích mà tôi có được trong 11 năm qua để so thì không bằng một góc.
Cô ta giỏi hơn tôi rất rất nhiều.
Tôi không phủ nhận điều này , thậm chí là còn thừa nhận.
Nhưng nếu cô ta lấy thứ đó ra để áp đặt cho hai bên khoảng cách bề trên-bề dưới thì cô ta quá ảo tưởng.
Ngọc Mỹ cười chán chê rồi lại phô ra vẻ mặt kênh kiệu, chất giọng vừa đanh đá lại vừa hệch hỡm.
- Vy Anh cũng tầm thường thật. Vậy cái chuyện cô là cô gái mà anh Duy Phong thích là xa vời thực tế quá rồi.
Hm…
Nói đi nói lại thì cũng là do cô ta
không thể chấp nhận được sự thật này nên cứ bám lấy rồi không ngừng đẩy
cho tôi những câu gây động chạm đây mà.
Vậy để đáp lại cô ta, tôi phải nắm lấy cái xa-rời-thực-tế này mà ép chị ta tức chết mới được.
Vy Anh à, lần đầu hóa thân vào cáo thì phải thật ranh mãnh, dẹp phăng chất thỏ con ngây thơ qua một bên đi đã !
Cứ xem như hôm nay mình không là Vy Anh , ngay từ bề ngoài cũng đã chẳng phải còn gì…
Tôi ho nhẹ một tiếng giả bộ như đây là chuyện tế nhị rồi nghịch nghịch đám tóc tím-đỏ-trắng nổi loạn kia :
- À, chị Ngọc Mỹ này, chỉ cần chị quay
về với trái đất thì chuyện này sẽ không xa thực tế gì cả. Tôi chính xác
là người hôm đó ! Chị Ngọc Mỹ thấy áo khoác đôi ấy có đẹp không ?
Hay lắm, vẻ mặt mỹ nữ đã trở thành xám xịt.
Tôi cảm nhận được ngay sau lưng mình,
thư kí hoàng và Trúc Vũ đang đập lòng bàn tay vào nhau, chỉ thiếu kêu “
Yeah ” nữa là đúng màn ăn mừng !
Mặc dù tôi vẫn tỏ ra ngượng ngùng nhưng thật ra đã muốn cười tới ngã lăn.
Haha ! Cứ để ý cô ta bây giờ đi, tức chết đã là gì, xem chừng thế này thì có chết rồi chị ta vẫn chưa hết tức.
Vy Anh à, xong vụ này phải đi sám hối ngay nhé.
Đứa con của Đức Chúa Trời ơi, sao chỉ vì tiếp xúc với người kia mà đã thành ra ác độc thế này.
Cảm giác tội lỗi bắt đầu xuất hiện…
- Tôi trả cô bao nhiêu tiền để cô rời xa anh ấy !
Bản tính ngây thơ, chất phác của tôi đang lại trỗi dậy thì đã bị một câu nói của Ngọc Mĩ đá văng ra hết .
Cái đập tay của hai người bên cạnh tôi ngưng lại trong không trung.
Lòng tự tôn bị va vào khiến nét mặt của tôi trở nên cứng ngắc.
Tôi sững sờ…
Những quả bom còn đang hẹn giờ đã thật sự bùng nổ kéo theo khối không khí ngột ngạt !
Sống lưng tôi thẳng đờ, tay đặt dưới bàn túm chặt mép váy.
Không phải là nàng cáo thực thụ nên tôi không thể phản kháng mà chỉ biết chống đỡ.
Ngọc Mỹ khoanh tay trước ngực, hất hàm :
- Cho giá đi. Tôi sẵn sàng trả cô hơn những gì an