Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3217272

Bình chọn: 8.00/10/1727 lượt.

khỏi đây, mình sẽ bật khóc...

... trước mặt tất cả mọi người trong trường.

Mình nắm tay Tina và giật tay cậu ấy, rất mạnh.Mình nghĩ mình phải kể
cho cậu ấy cái mình vừa xem, và biết đâu cậu ấy sẽ hiểu, bởi vì mình thì chắc chắn là không hiểu rồi.

Tina hét lên - chắc hẳn mình kéo tay cậu ấy mạnh hơn mình nghĩ - và mình nghe tiếng anh Michael gọi: "Mia!"

Nhưng mình vẫn tiếp tục đi và kéo theo Tina và len qua đám đông ra khỏi cửa, trong đầu chỉ lóe lên duy nhất một ý nghĩ:

Phải đến phòng thay đồ Nữ. Phải đến phòng Thay đồ nữ trước khi mình hét toáng lên.

Ai đó kéo giật tay mình lại, mạnh như mình lúc mình kéo Tina. Mình cứ
ngỡ là anh Michael. Mình biết nếu mình nhìn vào mắt anh ấy, mình sẽ khóc nức nở như trẻ con mất. Mình nói: "Bỏ tay ra" và giật tay lại.

Nhưng mình nghe thấy giọng Kenny: "Nhưng Mia, mình phải nói chuyện với cậu!"

"Không phải bây giờ Kenny" . - Tina nói.

Nhưng Kenny tỏ vẻ kiên quyết. Cậu ấy nói: "Không, ngay bây giờ".

Tina trợn mắt và lùi lại. Mình đứng đó, quay lưng lại gian hàng của Câu lạc bộ Tin học và cầu nguyện. Làm ơn, làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn cứ ở nguyên chỗ của anh. Làm ơn, làm ơn, LÀM ƠN đừng lại đây.

"Mia" Kenny nói. Nhìn cậu ấy chưa bao giờ căng thẳng hơn bất cứ lúc
nào. Cậu ấy thực khó hiểu. "Mình chỉ muốn... ý mình là, mình chỉ muốn
cậu biết. Rằng mình biết chuyện đó rồi."

Mình nhìn chằm chằm
vào cậu ấy. Mình chả hiểu cậu ấy đang nói gì. Thật. Mình hoàn toàn quên béng cái vụ cậu ấy nhìn thấy mình ôm anh Michael. Mình chỉ nghĩ đúng
một chuyện là làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn đừng lại đây anh
Michael...

"Nghe này Kenny" - mình thề là mình cũng chẳng hiểu
làm sao mà lưỡi mình lại hoạt động được vào lúc này. Mình có cảm giác
giống một con rô-bốt vừa bị người ta chuyển sang chế độ OFF vậy. "Giờ
thực sự không phải là lúc. Có thể bọn mình nên nói chuyện sau..."

"Mia. Mình biết rồi. Mình đã nhìn thấy anh ta."

Mình trố mắt ra vài giây...

Và mình chợt nhớ ra. À, anh Michael và cái ôm vì điểm B.

"Ôi Kenny" - mình mệt mỏi nói - "Thật sự thì, đó chỉ là... ý mình là, chả có gì..."

"Cậu không phải lo" - Kenny nói - "Mình sẽ không nói với Lilly."

Lilly! Chúa ơi! Cậu ấy là người cuối cùng trên đời mình muốn cho biết về chuyện tình cảm của mình với anh Michael!

Có thể vẫn chưa quá muộn. Có thể mình vẫn còn cơ hội...

Nhưng không. Không, mình không thể nói dối cậu ấy. Lần đầu tiên trong đời mình không thể nói dối.

"Kenny" - mình nói - "Mình rất xin lỗi".

Mình không kịp nhận ra rằng đã quá muộn để chạy vào phòng Thay đồ nữ:
mình đã òa khóc. Mình đã khóc nức nở. Lúc mình bưng tay lên mặt, hai tay đã ướt nhoẹt vì nước mắt.

Tuyệt thật. Mình đang khóc, và trước mặt toàn thể học sinh trường Trung Học Albert Einstein này.

"Kenny" - mình vừa nói vừa nức nở - "Mình thực lòng muốn nói với cậu rằng mình rất quý cậu. Mình chỉ không... yêu cậu thôi."

Mặt Kenny trắng bệch ra, nhưng cậu ấy không khóc - không như mình. Tạ
ơn Chúa. Thật ra cậu ấy thậm chí còn cố cười gượng gạo, và lắc đầu nói: "Thật không thể tin được. Ý mình là khi mình mới biết chuyện, mình đã không dám tin. Làm sao lại là Mia được cơ chứ. Mình không nghĩ cậu lại làm như thế với chính người bạn thân nhất với mình. Nhưng... thật ra
mình nghĩ chuyện đó cũng giải thích được nhiều điều. Về... ừm... bọn
mình."

Mình không thể tiếp tục nhìn mặt cậu ấy nữa. Mình cảm
thấy toàn thân rúm ró như một con sâu róm. Còn tệ hơn một con sâu róm
bởi vì con sâu róm còn có ích cho môi trường. Mình cảm thấy thấy như... như...

Như một con ruồi giấm.

"Mình cũng đã nghi ngờ
trong suốt một thời gian dài là cậu có một ai đó khác." - Kenny nói
tiếp - "Cậu chưa bao giờ... cậu chưa bao giờ có vẻ thực sự đáp lại tình cảm của mình khi chúng mình... cậu biết rồi đấy".

Mình biết.
Khi bọn mình hôn. Cậu ấy thực "tử tế" khi đem cả chuyện đó ra giữa
thanh thiên bạch nhật này mà nói, trước mặt tất cả mọi người.

"Mình biết cậu không nói gì hết chỉ vì không muốn làm mình tổn thương.
Cậu vốn là một người như vậy. Và đó là lí do vì sao mình cứ chần chừ
không mời cậu đi dự vũ hội vì mình đoán cậu sẽ từ chối. Bởi vì cậu đang thích người khác. Ý mình là mình biết cậu không bao giờ nói dối mình
Mia ạ. Cậu là người chân thật nhất mà mình từng gặp."

HA! Cậu ấy đùa đấy à? Mình ư? Chân thật ư? Rõ ràng cậu ấy không biết tí gì về việc hai lỗ mũi của mình.

"Vì thế mình biết chuyện này sẽ làm cậu vô cùng cắn rứt lương tâm. Mình nghĩ cậu nên sớm nói cho Lilly biết". - Kenny ủ rũ nói - "Mình bắt đầu nghi ngờ từ lúc ở nhà hàng. Và nếu như mình đã đoán ra thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Và hẳn cậu không muốn Lilly lại phải nghe từ
người khác".

Mình định lấy tay áo quệt nước mắt, nhưng đang đưa giữa chừng thì dừng lại, nhìn cậu ta chằm ch


Old school Easter eggs.