Polly po-cket
Nhật Kí Ba Viết Cho Con

Nhật Kí Ba Viết Cho Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321964

Bình chọn: 10.00/10/196 lượt.

a khỏi kí túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”

Đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ. Tôi phải đợi mười hai tiếng nữa Mai mới về ư?

Tôi tự mình đi dạo một vòng quanh ký túc xá, rồi đi xa hơn một chút tìm được một siêu thị. Một thằng vụng về như tôi vì Mai mà vào bếp ba tiếng đồng hồ. Đồ nấu ra hơi khó ăn, tôi đổ lỗi vì nguyên liệu nấu ăn của Nhật dở tệ.

Mai trở về, cười ngọt ngào với tôi. Đồ ăn khó nuốt, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ ăn hết. Chỉ có điều, khi tôi ôm Mai, thủ thỉ nói được mấy câu, cô ấy đã ngủ gật trong vòng tay tôi, lay gọi thế nào cũng không dậy. Tôi biết Mai rất mệt, đành đắp chăn cho cô ấy rồi ngồi thừ một góc nhìn cô ấy ngủ. Ba giờ sáng tôi mới chui vào chăn.

Sáng ngày hôm sau, thứ chào buổi sáng tôi lại là mảnh giấy dán ở bàn trang điểm.

Tôi muốn Mai bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi nên tới mà không báo trước, nhưng cũng vì thế mà cô ấy không thể sắp xếp được việc học và làm thêm của mình. Một ngày đối với Mai đã quá nhiều vất vả mệt mỏi, sự xuất hiện của tôi dường như còn tranh nốt chút thời gian thảnh thơi duy nhất trong ngày của cô ấy.

Tôi ở Nhật bảy ngày, thì sáu ngày tôi dậy mà không thấy Mai, cả ngày ngồi ngốc đợi cô ấy trở về. Vừa giận, vừa muốn trách cứ, nhưng nhìn vào đôi mắt mỏi mệt của Mai, lời nào tôi cũng không nói ra được.

Ngày cuối cùng tôi ở Nhật. Mai xin nghỉ một buổi làm thêm và trốn một buổi học nên chúng tôi có chút thời gian bên nhau. Mai dẫn tôi đi trượt băng. Cô ấy trượt rất tốt, cô ấy nói vì mùa đông năm ngoái rảnh nên có tập một chút. Tôi trượt patin cũng tốt nhưng lại không biết patin và trượt băng lại khác nhau đến thế. Sau khi đập mông hai lần xuống sàn băng, tôi phát hiện ra sàn bê tông còn mềm mại hơn sàn băng. Tôi nhăn nhó quyết định đứng ngoài xem.

Máy ảnh tôi nháy liên hồi theo bước trượt của Mai. Đột nhiên tay tôi khựng lại không thể chụp thêm được tấm nào nữa. Tôi nhận ra Mai không còn là cô gái nhỏ run rẩy không đứng vững trên sàn trượt patin, tay không dám buông khỏi tôi nữa. Cô ấy đã trượt xa khỏi vòng tay của tôi rồi. Còn tôi thì sao?

Trước khi lên máy bay, tôi hỏi Mai:

- Học xong, em về chứ? Anh đợi em!

Mai nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.

- Sang năm… sang năm, ba đứa nhỏ đều đang học đại học. Em… em…

Đứa em út của cô ấy sang năm cũng vào đại học, mà đứa đầu tiên còn chưa tốt nghiệp. Tôi thấy miệng mình đắng chát.

- Thường Xuân nói, bên này đề nghị em ký hợp đồng sau khi ra trường ở lại làm việc, đúng không?

Ánh mắt cô ấy còn bối rối hơn.

- Xin lỗi anh, hợp đồng năm năm…

Thế đấy, tôi đã tới đây, đã cố gắng níu kéo, nhưng Mai vẫn chọn ở lại đây với cái hợp đồng năm năm của cô ấy. Tôi không giữ được bình tĩnh, giật tay ra khỏi tay Mai, kéo hành lý đi. Cô ấy vội vàng níu tay tôi lại. Tôi nhìn thấy đôi mắt Mai đỏ hoe. Yêu nhau bao nhiêu năm, cô ấy chưa từng khóc, kể cả lần cô ấy nói: "Đừng đợi em!". Vậy mà chỉ một tuần này thôi, cô ấy đã khóc, khóc những hai lần!

- Phong, giáo sư của em nói, trung tâm nghiên cứu của ông ấy còn trống một vị trí kỹ sư công nghệ thông tin, em đã đưa CV* của anh cho ông ấy, anh xem…

*CV: hồ sơ xin việc.

Tôi lặng người đi một lúc lâu. Đằng sau cô ấy là ba đứa em thơ dại, còn đằng sau tôi cũng còn bố mẹ tôi. Tôi là đứa con duy nhất của họ. Mai có thể chọn chịu trách nhiệm cho gia đình cô ấy, sao không hề nghĩ tôi cũng cần có trách nhiệm cho gia đình tôi?

Tôi đưa tay vuốt má cô ấy, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi nói:

- Giữ gìn sức khỏe nhé!

Tôi không nói: “Anh sẽ chờ em.” nữa. Tôi không dám hứa một việc mà mình không chắc làm được.

Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi.

2.

- Anh phải chịu trách nhiệm cho em!

Ngọc trùm kín chăn chỉ lộ ra đôi mắt liên tục lặp lại câu nói này.

Tôi ngây người nhìn em.

Người ta nói nếu có một mối tình đầu sâu nặng thì luôn nhìn thấy bóng dáng của người yêu đầu trong những mối tình còn lại. Nhưng câu nói này dường như không đúng với tôi. Ngọc hoàn toàn khác cô ấy. Ngọc luôn cần tôi quan tâm, yêu thương chiều chuộng, còn Mai, cô ấy tự tin và độc lập đến mức tôi thấy mình là kẻ thừa thãi bên cạnh cô ấy.

Lần đầu tiên với Mai, cô ấy nói “Em sẽ chịu trách nhiệm đời anh.” còn Ngọc nói “Anh phải chịu trách nhiệm cho em!”, đó là sự khác biệt.

Nước mắt lăn dài trên má Ngọc, em chui ra khỏi chăn, lắc mạnh tay tôi. Có lẽ vì tôi ngây người quá lâu, còn em sợ rằng tôi đang trốn tránh trách nhiệm.

Tôi giật mình chui ra từ mớ ký ức đã xa. Tôi xoa đầu Ngọc, cười hiền.

- Đương nhiên rồi. Em ra trường mình làm đám cưới.

---

Ngày đó trở về từ Osaka, Thường Xuân đã ng