
bực vừa buồn cười. Cuối cùng tôi nói:
- Em đậu đại học thì tôi sẽ làm bạn trai em.
Đừng trách tôi không thích em mà còn cho em hy bọng. Chẳng phải tôi từ chối rồi mà không có hiệu quả đó sao? Cô nhóc suốt ngày trốn học bám theo tôi mà thầy cô, gia đình chẳng nói gì, hẳn là vì học hành í ẹ quá nên chẳng ai quan tâm. Tôi cũng từng xem qua bài vở của em, thấy trình độ em mà đậu đại học e là vô cùng khó. Thế nên tôi rất yên tâm với điều kiện mà mình đưa ra cho em. Cô nhóc sẽ tập trung vào học còn tôi sẽ thoát khỏi sự đeo bám của em.
Có lẽ cô nhóc thực sự thích tôi, vì sau đó tôi không thấy em bám theo tôi nữa. Nhưng điện thoại hôm nào em cũng gọi, lần nào em cũng nói em ôn thi đại học vất vả như thế là vì tôi, nên tôi cấm có được liếc ngang liếc dọc với mấy cô đồng nghiệp. Ngồi họp nghe em lải nhải mấy câu đó mà tôi bấm bụng nín cười muốn bệnh luôn.
Tôi đánh giá đúng tình trạng học lực của Ngọc nhưng không đánh giá đúng tình trạng của các trường đại học. Học lực của Ngọc đúng là không ra gì, nhưng những tháng cuối con bé đã cố gắng hết sức, và mục tiêu của con nhóc cũng rất thông minh: trường dân lập. Thế nên con nhóc thi đủ điểm sàn và đậu đại học không khó khăn gì. Người gặp khó khăn là tôi bởi con bé cầm giấy báo nhập học tới tìm tôi đòi thực hiện lời hứa.
3.
Tôi có thể khẳng định với bản thân và với con bạn thân nhất rằng, cho đến thời điểm tôi “buộc” phải làm bạn trai Ngọc, tôi còn yêu Mai nhiều lắm.
Ngọc giống như tôi ngày xưa, khi đã thực lòng yêu thì chuyện gì cũng có thể làm được. Tôi mất tới ba tháng mới biết hoàn cảnh gia đình Mai, cũng như hiểu được vì sao cô ấy không muốn yêu sớm, vì sao cô ấy phải cố sống cố chết mà học thật giỏi. Thế nên việc theo đuổi Mai gặp bao nhiêu khó khăn tôi cũng không ngại. Ngọc chẳng hiểu đã mất bao lâu mới “điều tra” ra được tôi bị bạn gái đá và tôi vẫn còn yêu cô bạn gái đó.
Tôi nhớ đó là một buổi chiều cuối đông, vừa tới chỗ để xe của công ty, đồng nghiệp đã kéo tay tôi chỉ vào cổng ra vào.
- Tình yêu bé nhỏ lại tới “phục kích” rồi kìa.
Nhìn theo ngón tay chỉ, tôi thấy Ngọc đang đứng dựa mình vào cổng, đầu cúi gằm nhìn mũi ngón chân. Cô nhóc đã thôi “phục kích” ở trước cổng công ty tôi kể từ khi tôi hứa nếu em đậu đại học tôi sẽ làm bạn trai em. Nhưng thời gian trước đó em liên tục xuất hiện ở cổng công ty nên đồng nghiệp tôi ai cũng biết tôi bị nữ sinh trung học cưa cẩm. Có chuyện gì mà em không gọi điện cho tôi mà trực tiếp đến gặp thế này? Không phải là tôi đã nói, nếu em còn tới chờ như thế này tôi sẽ giận sao, không phải em sợ nhất trên đời là tôi bơ em sao?
Tôi vốn định nghiêm mặt với em để em bớt tùy hứng đi, tôi bị đồng nghiệp trêu chọc đủ rồi. Nhưng nhìn cái điệu bộ cúi gằm như trẻ con chịu lỗi của em thì tôi lại không nỡ. Tôi thở dài.
- Lên xe đi!
Tôi đưa Ngọc tới một quán café manga mà trước tôi hay tới. Chị chủ quán cười cười với tôi hỏi:
- Sao lâu rồi không thấy tới?
Tôi cũng cười nhưng không đáp lại. Người thích truyện tranh Nhật Bản và thích la cà mấy quán café manga vốn dĩ không phải là tôi. Tôi chỉ là đi theo Mai mà thôi, sau khi Mai đi rồi, thỉnh thoảng tôi lại tới, không phải vì thích mà vì thói quen.
Mai thích truyện tranh Nhật Bản tới mức học cả tiếng Nhật, ai mà ngờ cái sở thích ấy lại đem tới cho cô ấy cơ hội đi du học Nhật, và đem cô ấy rời xa tôi. Nếu được phép quay ngược thời gian, tôi có nên cấm cô ấy đọc truyện tranh không nhỉ? Có lẽ không, nếu tôi không thể là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy thì bằng cách này hay cách khác cô ấy vẫn rời xa tôi thôi.
- Chị ấy thường tới đây với anh phải không?
Tiếng của Ngọc một lần nữa lại lôi tôi trở về từ hồi ức xa xôi. Tôi vô thức mà gật đầu dù chẳng biết Ngọc nhắc tới “chị ấy” nào, với tôi, người thường xuyên tới đây chỉ có Mai mà thôi.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Ngọc. Cô nhóc tự đưa tay quệt nước mắt. Sao em có thể khóc nhiều đến vậy nhỉ? Mai rất hiếm khi khóc, quen cô ấy sáu năm, cô ấy chỉ khóc có hai lần nhưng cũng nín khóc rất nhanh. Còn Ngọc có thể khóc liên tục và khóc bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào.
Tôi rút khăn giấy đưa cho Ngọc. Cô nhóc sụt sịt cố gắng tìm lại giọng nói.
- Anh thích chị ấy đến thế, nhưng chị ấy bỏ anh rồi, sao anh còn lưu luyến làm gì?
Bàn tay cầm khăn giấy của tôi khựng lại, đúng là Ngọc đang nói về tôi và Mai thật. Từ đâu mà con bé biết chuyện vậy? Đó là lý do hôm nay em bất chấp cả cảnh cáo của tôi mà chờ tôi ở cổng công ty sao? Tôi thu tay về, tránh đi ánh mắt của Ngọc.
- Nếu em đã biết rồi, thì phải hiểu tại sao anh luôn nói anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Em đừng gượng ép bản thân. Em còn nhỏ, anh không muốn em bị tổn thương.
- Nhưng anh đã làm em tổn thương rồi!
Cô nhóc òa khóc to hơn. Quán café manga yên tĩnh, mọi người đến đây để nhâm nhi chút café và cắm đầu vào đọc truyện. Đa phần khách là học sinh cấp ba, nhìn thấy tình tiết như