
cố nhớ lại xem mình còn mảnh vải hoặc chiếc áo nào không còn mặc nữa không để cắt ra may vá.
Tôi đứng trong bếp, vừa làm tempura vừa kể cho Osamu những dự định mà tôi muốn làm trong Giáng sinh này. Năm nay tôi muốn tự nướng bánh, một chiếc bánh hình khúc cây phủ sô cô la được trang trí bằng những người tuyết tí hon bằng đường. Tôi cũng muốn mau chóng mua thêm một chiếc máy sưởi đặt ngoài phòng khách nữa, Miu nhất quyết không chịu ngủ chung phòng với tôi và Osamu hay ngủ trong phòng làm việc của tôi kể cả khi đó là hai căn phòng duy nhất trong nhà có máy sưởi. Nó nhất quyết chỉ ngủ một mình trong cái góc riêng của mình ngoài phòng khách và nằm dưới bàn sưởi.
“Đêm nào em cũng phải dậy kiểm tra, chỉ sợ con bé lúc ngủ chẳng biết gì lại chui tọt hẳn vào trong bàn sưởi thì ngạt thở mất.” Vừa nói đến đấy thì tiếng chuông điện thoại reo lên mấy hồi. Tôi nhờ Osamu giúp mình làm nốt bữa tối để chạy ra nghe điện thoại. Những cuộc gọi vào điện thoại bàn thường là của tôi nhiều hơn.
Tôi nhấc máy: “Nhà Naohito Osamu và Takahashi Kumiko xin nghe.”
“Là em, Yuuya đây.” Tiếng của Yuuya ở đầu dây bên kia phấn khởi vọng tới.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, cảm thấy có chút hồi hộp dội lên trong bụng khi đang chờ đợi câu trả lời của anh chàng liên lạc viên này.
“À, em có người quen ở Hokkaido sắp ra thăm, chị có muốn uống bia màu của Hokkaido Abashiri không để em nhờ người ta mang ra cho?”
“Thằng nhóc chết tiệt.” Tâm trạng tôi nghe như rớt bộp một cái xuống vì thất vọng. “Uống chứ, cứ mang hết qua đây cho tôi!”
“Vâng, vậy em nhờ mua cả sữa cho Miu với Naoya luôn nữa nhé?”
“Được rồi, mau tôi còn vào làm nốt bữa tối nào.”
“Vâng vâng. À mà tiện thể, một người bạn của em có nói rằng Hiro vẫn thường ở trường vào mỗi cuối tuần đấy, cô ấy nói là cậu ta thích lên trên tầng tượng của tòa nhà khoa Kinh tế chỗ cậu ta học lắm.”
“Sao?”
“Thế nhé, giờ em phải chạy ra chỗ bà một chút đây. Gặp chị sau!” Nói rồi Yuuya dập máy.
Tôi nghe tiếng nhạc phát ra từ phòng khách, là bản “It’s Beginning A Lot Like Christmas” của Micheal Bublé. Chắc hẳn Osamu là người mở nhạc.
“Lạnh quá! Lạnh quá!” Miu chạy ra từ nhà tắm rồi chui tọt ngay xuống dưới bàn sưởi chỉ để ló mỗi cái đầu ra. “Nghe giống nhạc Noel ghê ha.” Miu nói rồi cười khúc khích.
Tôi đi vào lấy khăn bông giúp con bé lau khô tóc. Đầu óc lúc này có đôi chút mông lung chẳng hiểu mình muốn nghĩ gì nữa. Tôi cần một kế hoạch, thêm vào đó là một vài sự giúp đỡ. Nhưng có lẽ trước hết, tôi cứ nên làm những việc trước mắt mà mình có thể làm trước đã rồi tính tiếp.
“Thấy cái hộp trong góc phòng kia không Miu?” Tôi bảo với con bé. “Cuối tuần chị sẽ để Miu mở nó và để tự em trang trí Giáng sinh nhé?”
“Ai gọi điện đến vậy?” Osamu hỏi trong lúc đặt đồ ăn xuống bàn.
“Là Yuuya.” Tôi đáp. “Cậu ta bảo có người quen ở Hokkaido đến chơi, bảo sẽ nhờ mang bia và sữa đến cho nhà mình.”
“Kumiko này.”
“Dạ?”
“Lúc nghe điện em vẫn nói rằng ‘Nhà Naohito Osamu và Takahashi Kumiko xin nghe’ đấy.”
“Thì đúng là như vậy mà.”
“Em này, nghe cứ như là hai sinh viên đại học sống cùng một phòng vậy.”
“Ừm… Em sẽ điều chỉnh lại sau.” Tôi nhìn anh đáp. “Nhưng trước đó em phải giải quyết xong một vài việc đã.”
Miu đưa mắt len lén nhìn chúng tôi. Con bé nhoẻn miệng cười tinh ranh như thể đang hiểu rất rõ chuyện gì thực sự đang diễn ra vậy.
Miu suốt ruột đợi ngày tuyết rơi. Có vẻ như trẻ con đứa nào cũng thích tuyết thì phải? Nhưng tuyết với tôi lại quá đỗi im lặng, mỗi lần đông đến tôi lại càng nhớ về mùa hè nhiều hơn, nhớ thanh âm man mác buồn của mưa và tiếng côn trùng kêu mỗi tối.
Tôi lên một danh sách quà tặng Giáng sinh, nó không dài nên tôi nhận ra rằng mình thật sự không có nhiều các mối quan hệ bạn bè hay đồng nghiệp thân thiết. Quanh năm cũng chỉ luẩn quẩn vài nơi, làm vài việc quen thuộc như bàn bạc với biên tập viên, đi uống cà phê với Fuyu và uống bia dưới hiên nhà với Yuuya. Thỉnh thoảng Osamu đưa tôi ra biển, tôi không thực sự thích biển nhưng lại luôn có cảm giác muốn đến đó. Biển đối với tôi không có gì thực sự vui nhưng những ký ức của tôi mỗi khi nhớ về biển lại dường như luôn bị đánh lừa. Tôi nghĩ rằng đó chính là điều thú vị ở biển, rằng mỗi khi nhớ về ta lại luôn cảm thấy nó thật tuyệt dù sự thật không phải thế.
Fuyu đang trong kỳ nghỉ đông tại Thụy Điển của cô ấy, ngày hôm nay Osamu đưa Miu đi mua đồ chuẩn bị cho Giáng sinh nên tôi gọi Yuuya đến nhà. Cậu ta cũng đang trong kỳ nghỉ đông và nhất định chỉ về nhà vào đúng ngày Giáng sinh.
“Mùa đông ở một mình công nhận buồn thật đấy.”
Yuuya than thở trong lúc tôi đang làm phác thảo tranh vẽ minh họa cho tập truyện ngắn mới nhất của Mamiya Jin và Akiyama Umi.
“Vậy sao cậu không về nhà? Hay kiếm một bạn cùng phòng ấy?”
“Em cũng chẳng biết nữa.” Yuuya lắc đầu, mang bàn sưởi ngoài phòng