Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi

Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322772

Bình chọn: 7.00/10/277 lượt.

thậm chí chẳng có ý định kết bạn lâu dài thì e là hơi khó.”

“Vậy thì cứ làm những gì cậu có thể đi. Sau đó tôi sẽ cho cậu tắm trong bia nếu cậu muốn.”

“Chị cứ làm như em bê tha lắm vậy.”

“Ai mới là người mỗi lần sang đều chuốc cho tôi uống?”

“Em uống vì thấy chị thích bia thôi mà.”

Tôi nhìn vào gương mặt Yuuya thêm một lúc, cậu ta có phần xương quai hàm trông hơi mỏng manh, tôi thì thấy nó thật quyến rũ. Đã từng có một thời gian tôi coi Yuuya như một người em trai khác của mình, cậu ta cùng độ tuổi với Hiro, nhưng chính cái vẻ bề ngoài cùng tính cách trái ngược hẳn với Hiro của Yuuya mới là điều khiến tôi cảm thấy yên lòng nhất. Hơn thế nữa, Osamu cũng coi Yuuya như một thằng em trai, giờ lại là một người bạn của gia đình mà anh tuyệt đối tin tưởng.

“Giờ đến lượt anh Yuuya chơi với Miu rồi chứ?”

Miu xuất hiện trở lại với chiếc khăn lớn của tôi buộc ở cổ con bé như một chiếc áo choàng. Gần đây con bé xem rất nhiều những phim siêu anh hùng của Marvel.

“Được rồi, cùng bay một chút nào!” Yuuya vui vẻ cười rồi nhấc Miu khỏi mặt đất, bế bổng lên trời.



Còn tới hơn hai mươi ngày nữa mới đến Giáng sinh nhưng khắp các cửa tiệm trên các con phố đã rục rịch chuẩn bị bày biện trang trí chào đón dịp này rồi. Tôi rất thích Giáng sinh, thích cái không khí vui vẻ cùng cả những màu sắc lấp lánh và ấm áp mà nó đem tới, thế nên tôi cũng tìm kiếm lại những món đồ trang trí Giáng sinh của tôi và Osamu dùng cho mọi năm. Tôi và Osamu chưa bao giờ mua hẳn một cây thông Noel về nhà để treo những món đồ trang trí đáng yêu và đặt những gói quà bên dưới cả. Giáng sinh của chúng tôi chỉ đơn giản là những dây đèn màu vàng nhấp nháy giăng trên khung cửa sổ, khăn trải bàn in hình những nhánh tầm gửi cùng gà tây và rượu vang đỏ trên bàn.

Chiếc hộp các tông được dán kín lại từ mùa đông năm ngoài vẫn nằm im lìm không hề xê dịch trong tủ chứa đồ. Mỗi năm chiếc hộp cũng chỉ được mở ra một lần vào dịp như thế này, bên trong đó là những dây đèn mà tôi yêu thích cùng tấm khăn trải bàn dùng cho bữa tối Giáng sinh. Hồi còn nhỏ tôi cũng đã từng có những mùa Giáng sinh ấm áp bên gia đình của mình, với bố mẹ và Hiro. Hồi đó tôi cũng chẳng có cây thông nào vì bố mẹ nói rằng nó không hợp với khung cảnh truyền thống của ngôi nhà. Thế nên tôi và Hiro mới để dành tiền cùng nhau đi mua những dây đèn về treo trong phòng ngủ của hai đứa. Những đêm gần Giáng sinh khi người lớn trở về giường sau khi kiểm tra phòng ngủ của chúng tôi thì tôi và Hiro sẽ thôi không giả vờ ngủ nữa mà lật chăn dậy chạy ra cắm phích điện để cho những dây đèn nhấp nháy sáng. Vào những đêm như vậy tôi và Hiro tự cho phép mình được thức khuya thêm một chút, hai đứa trẻ trùm chăn nằm sấp kể cho nhau nghe những món quà mà mình đã viết rồi bỏ vào chiếc tất được treo trên cửa sổ thay cho lò sưởi. Trong ký ức của tôi cho đến tận bây giờ vẫn còn lưu giữ lại những hình ảnh về gương mặt hạnh phúc của Hiro dưới ánh đèn vàng ấm áp nhấp nháy như trong những ảo giác mơ hồ ấy.

Rồi mùa Giáng sinh đầu tiên của tôi và Osamu trong ngôi nhà này cũng chỉ giản đơn như thế. Trước đây Osamu chưa bao giờ đón Giáng sinh trong ngôi nhà này, vậy nên những màu sắc ấm áp mà chỉ Giáng sinh mới có tất nhiên cũng chẳng hề được anh để tâm tới. Những dây đèn mà cuối cùng tôi quyết định mua về dùng đối với tôi được coi như một cách để tìm lại những cảm xúc của quá khứ, dù cái cảm giác của Giáng sinh chỉ có hai vẫn cứ luôn có chút gì đấy hơi buồn và ngượng nghịu.

Đêm hai tư cách đây hai năm Osamu đã tặng cho tôi đĩa nhạc “Chrismas” của Micheal Bublé, trong album đó có một bài hát mà tôi rất thích đó là “All I Want For Christmas Is You”. Tôi nghĩ rằng mọi cô gái khi nghe bài hát này sẽ đều có cảm giác như nó được Micheal Bublé hát dành riêng cho mình vậy. Chỉ cần choàng một tấm chăn len và nhắm mắt lại thì bất kể là đang chỉ có một mình đi chăng nữa, mọi cô gái đều sẽ có cảm giác như đang được yêu. Tôi yêu âm nhạc của Micheal Bublé kể từ lúc đó, và cũng vì vậy mà tôi yêu Jazz. Khi tôi đắm chìm trong Jazz, dường như chẳng còn bất cứ một thương tổn hay mất mát nào từng tồn tại và giày vò cuộc đời của tôi được nữa. Mọi nỗi đau khi ấy chỉ còn như một câu chuyện buồn của ai đó đang được kể lại trong nỗi hoài niệm xa xăm mà thôi.

Buổi chiều đi làm về Osamu bắt gặp chiếc hộp các tông đựng đồ trang trí tôi để trên mặt bàn sưởi.

“Sắp Giáng sinh rồi nhỉ?” Anh nói bâng quơ, đem chiếc hộp đặt xuống một góc trong phòng khách.

“Fuyu nói Giáng sinh năm nay cô ấy sẽ đến Thụy Điển cùng với mẹ.” Tôi kể. “Mọi năm cô ấy toàn từ chối đón Giáng sinh ở nước ngoài, vậy mà năm nay đã đồng ý đi rồi.”

“Năm nay mình còn có thêm bé Miu mà.” Osamu nói, đoạn ngó quanh phòng rồi hỏi: “Miu đâu rồi?”

“Con bé đang đi tắm rồi.” Tôi đáp.

“Được rồi, năm nay phải cố gắng bảo vệ giấc mơ của con bé về món quà của ông già Noel nhé.”

“Có lẽ em sẽ may một chiếc tất đựng quà cho Miu.” Tôi bảo,


Teya Salat