Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325363

Bình chọn: 8.00/10/536 lượt.

chứ đừng vì ghét tôi mà
cậu không muốn học, và không tiến bộ gì hơn, điều đó lại càng làm cho
mọi người thêm thất vọng.

Như hiểu được vấn đề, Thiên Tư ra khỏi giường, ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở bàn học. Thấy Du Du vẫn cứ đứng im luống cuống, cậu ta mới hất đầu về
phía góc phòng.

- Cô lại kia mà lấy ghế kìa, bộ tính không học luôn hả?

Du Du bực mình về thái độ không hề ga lăng của Thiên Tư, nó bực mình đem
chiếc ghế khác lại chiếc bàn học, lấy tập vở ra. Gương mặt Thiên Tư vẫn
ngang bướng, nhưng coi bộ đã chịu hợp tác. Du Du xem tập của Thiên Tư,
hắn ta chép bài khá đầy đủ, nhưng không hiểu sao lại làm bài thi tệ như
vậy. Du Du giảng hết lại bài giảng ở trường cho cậu ta, những cái căn
bản. Khuôn mặt câng câng như không cần lắng nghe của Thiên Tư làm nó
phát bực.

- Này, đồ nhà quê, cô có gian lận trong khi làm bài thi không đó!

Du Du tức giận thực sự:

- Thứ nhất tôi có tên hẳn hoi, thứ hai, tôi không cho cậu được xem thường tôi như vậy. Nếu quả thực tôi có gian lận, thì tôi cũng không tự tin
nhận lời kèm học cho cậu đâu. Chẳng lẽ khả năng phán đoán của cậu kém
đến như vậy, lúc tôi giảng bài cậu không đánh giá được năng lực của tôi
sao?

Câu nói khiêu khích đồng thời hàm ý chế nhạo làm Thiên Tư bắt đầu nóng dần lên.

- Tôi chỉ hỏi thử cô thế thôi, cho không khí đỡ nhàm chán. Vậy mà cô nổi nóng nhanh thật.

- Còn nữa, trong những lúc học như vậy, tôi là gia sư của cậu, nên cậu đối xử cho phải phép một chút.

- Nhà quê hôm nay nghiêm khắc quá nhỉ?

- Tôi không có đùa đâu, tôi muốn cậu học nghiêm túc.

- Lúc cô giận trông cũng dễ thương thật.

Mặt Du Du đỏ ửng lên, nó không thể thốt lên lời nào, tên Thiên Tư đang cố
tình trêu tức nó, nó biết, nhưng trong lời chọc ghẹo đó, nó vẫn cảm thấy rất hồi hộp và mắc cỡ, mà sao hắn ta lại còn cúi cúi nhìn mặt nó nữa,
làm tim nó bỗng dưng đập mạnh hơn.

- Ha ha, nói vậy mà cũng tin, Đồ Nhà Quê!

Biết mình vừa nhận ra một sai lầm khủng khiếp, không hiểu sao đã biết tỏng
kế hoạch của tên này, mà trong giây phút ấy, nó lại hoang mang và cảm
thấy cái gì đó rất lạ. Nó tức giận và quát lên:

- Kệ tôi, nhà quê mà học giỏi, còn đỡ hơn cậu. Là hotboy mà lại học…dốt.

Nó biết mình đã nói hơi quá. Con trai rất hay bị chạm tự ái khi nói đến
vấn đề IQ. Nó thấy Thiên Tứ nhìn nó trâng trâng, và quay mặt đi không
nói gì.

- Tôi chỉ…

- Hôm nay học đến đây đủ rồi.

Du Du khép cửa lại, nó càng tức tối hơn.

- Cậu có thể nói này nói nọ người ta được, vậy khi mới chỉ động có một chút thì tự ái, người gì đâu…

Du Du vừa lầm bầm vừa xuống cầu thang thì gặp Thiên Tứ đang đi lên.

- Sao buổi học kết thúc nhanh thế?

- Chưa học được gì cả đã xung đột rồi!

Du Du và Thiên Tứ đi dạo ra khu vườn sau, vừa đi nó vừa kể cho Thiên Tứ
những điều vừa xảy ra. Du Du không cố ý, chỉ là do tức giận quá, từ ngữ
cứ tự trào ra không kiểm soát, ai ngờ cậu ta lại dễ tự ái như vậy.

- Thật ra Thiên Tư rất thông minh.

Câu nói của Thiên Tứ làm Du Du khá ngạc nhiên, vẻ mặt Thiên Tứ vô cùng nghiêm túc.

- Trước đây kết quả học tập của Thiên Tư cũng bình thường thôi. Nhưng nó
rất thông minh. Nhưng có một lần Thiên Tư thích cái ô tô điều khiển và
đòi mua. Bố của chúng tôi bảo rằng, nếu kì kiểm tra này ai có điểm số
cao hơn thì sẽ mua cho. Thế là Thiên Tư lao vào học, chỉ mong sao có
điểm số cao hơn tôi, và tôi cũng vậy, ra sức học để được chiếc ô tô đồ
chơi. Cô bé biết kết quả thế nào không?

- Làm sao Thiên Tư có thể có điểm số cao hơn cậu được!

- Đúng, không cao hơn, nhưng mà là bằng điểm nhau, và đó là số điểm tuyệt đối. Điều đó chứng tỏ Thiên Tư rất giỏi, nó có thể đạt được những điều
mà nó muốn. Và bố quyết định mua cho cả 2. Ông ấy đã chở Thiên Tư đến
mua chiếc oto đồ chơi. Ông bảo Thiên Tư ngồi chờ ở xe, để tự vào mua và
gói thật đẹp, khi qua bước ra từ cửa tiệm đồ chơi, ông ấy cầm 2 gói quà
cho chúng tôi, Thiên Tư vô cùng sung sướng, ngồi trong xe hát hò, và rồi nó phải chứng kiến một cảnh tượng mà ám ảnh cả đời nó. Khi ông ấy băng
qua đường, một chiếc xe đã đâm phải, và qua đời. Thiên Tư đã khóc rất
nhiều, nó đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, nó luôn tự trách mình, nếu không đòi cái ô tô đó thì bố đã không như vậy. Mặc dù đã khuyên can rất nhiều nhưng nó vẫn xem đó là lỗi của nó. Nó cho rằng, cái kết quả tốt đó đã
vô tình cướp đi một người cha. Kể từ đó, nó học sa sút, và…

Du Du thấy mình đã làm một việc rất có lỗi, nó im lặng, nó vừa làm tổn
thương một cái gì đó thì phải. Du Du thấy mình nợ con người đó một lời
xin lỗi.

***Du Du đứng trên sân thượng suy nghĩ cách xin lỗi vào buổi học tối nay,
nhưng mãi vẫn không thể nói ra lời, thử đủ thử cách nhưng vẫn thấy
ngượng ngùng làm sao. Nó lắc đầu ngao ngán.

- Tớ có thể giúp gì cho cậu không?

- À, không có gì! Cậu dạo này thế nào?

- Cậu có thể cho tớ biết là cậu sống ở đâu trong Itê không?

- Sao cậu biết tớ sống ở Itê? Du Du há hốc mồm khi Đốc Long đã biết sự thật từ lúc nào.

- Điều quan trọng không phải là tại sao tớ biết, nhưng tớ muốn chính cậu kể cho tớ vì sao cậu phải giấu mọi người.

- Thật ra thì tớ không phải tiểu thư hay công chúa gì của Itê, mà


Polaroid