
hông ra hình thù gì và rối reng như chính tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn lặng im, lặng im nghe con tim mình đập thổn
thức, nước mắt hắn rơi, từng giọt, từng giọt, rồi thành từng hàng, mọi
thứ xung quanh hắn như nhạt nhoà đi, quay cuồng và tan biến.
Ann
không nói gì, nhẹ nhàng xoay người bước đi, co biểt răng, lúc này nên để cho anh một mình. Những ngày qua không phải là cô không hiểu được cảm
xúc của anh,, nhưng cái cảm giác mất anh, cảm giác không có anh bên mình thật đáng sợ. Cô không thể nào chịu nổi, không thể nào chịu nổi…
Chuông điện thoại trong túi cô reo vang.
-Thưa cô, chúng tôi tìm ra địa chỉ bệnh viện đó rồi ạ…
Gập máy lại, thở thật sâu, Ann bước nhanh xuống nhà, nơi chiếc xe đen đắt tiền đang đợi.
Lưỡng lự đôi chút trước cánh cổng bệnh viện nhốn nháo người, cuối cùng cô
cũng bước đi trong cái mùi sát trùng nồng nặc, bước chân cô như bị ai đó giữ lại, thật lòng cô không giám gặp nó lúc này, không giám gặp người
con trai đã khiến cô cảm phục, đã khiến cô phải khóc khi nghĩ đến những
gì tốt đẹp mà người đó làm. Trong cuộc đời mình, cô chưa từng gặp ai bao dung như người đó. Vậy mà làm sao chứ, cô đã làm gì? Cô đã dành lấy
điều tốt đẹp duy nhất của người đó, dành đi tình yêu của người đó, ngay
cả khi ngưòi đó không còn sống được lâu nữa, cô vẫn đang tâm lấy đi nốt
phần hạnh phúc nhỏ nhoi, cuối cùng của người đó.
Cô muốn vào thăm
người đó, muốn được nhìn người đó, được nói câu cám ơn, được chia sẻ
những đau đớn với người đó. Con tim cô muốn lắm, nhưng đôi chân cô không bước nổi. Mỗi bước đi như bị ai đó kéo lại…
Sau khi lấy hết can
đảm, Ann gõ cửa phòng bệnh. Mở cửa cho cô là một người con trai tàm tuổi cô nhưng sao trông như già lắm, khuân mặt phờ phạc, mặt mũi râu ria,
mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Không khó khăn gì để cô nhận ra ai mở cửa
cho cô, chuyện lần trước vẫn khiến cô có cảm giác ớn lạnh và hơi ghê sợ
người con trai đứng trước mặt cô. Mỉm cười chào xã giao, cô bước nhanh
vào phòng nhằm tránh đi cái cảm giác sợ hãi đang chỗi dậy trong cô.
Khẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Khang Vĩ, cô chỉ biết đưa mắt quan sát
anh yên lành trong giấc ngủ. Anh lằm đó, vẻ mặt khôi ngô đến lạ, hơi thở đều đều nhưng khó nhọc. Trông anh xanh sao quá, đôi mắt khép hờ đầy vẻ
mệt mỏi, hình như ở đuôi mắt kia, nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại chút gì
đó đau khổ. Lòng cô đau thắt lại, qua lời kể của bà bác sỹ già, cô đã
hiểu khá rõ về Khang Vĩ và những câu chuyện xung quanh anh, cô thật sự
không thể tưởng tượng được rằng, bên ngoài cái vẻ đẹp nam tính kia,
Khang Vĩ lại có một quá khứ bất hạnh đến vậy.
Như không thể kìm
được lòng mình, giọt nước mắt cô rơi, lăn dài trên má. Mặc kệ nó, cô
cũng không muốn lau đi. Lúc này đây, cô chỉ có một mong muốn, cô muốn
được đưa đôi tay mình chạm nhẹ lên đôi tay gầy gò kia nhưng không sao
làm được. Dù muốn hay không thì cô cũng đã cướp đi chút hạnh phúc nhỏ
nhoi nơi cuối con đường sống của anh, vậy sao cô giám chạn vào thân thể
anh cho được?
Không đành lòng nhìn anh lâu hơn nữa, cô nặng lề
xoay người bước đi, bỏ mặc cái nhìn ngạc nhiên của Tiểu Long. Bước chưa
được vài bước, tiếng ho khục khặc của Khang Vĩ kéo cô quay trở lại.
Khang Vĩ mở mắt nhìn mọi thứ, nó không biết bây giờ là mấy giờ, không biết là đêm hay ngày. Mọi thứ xung quanh mình trở nên mơ hồ quá, bắt gặp cái
nhìn đẫm nước mắt của Ann, hơi chút ngạc nhiên nhưng rồi nó cũng mỉm
cười chào nhẹ.
-Anh ổn chứ? đỡ hơn tý nào không?
Cô ngồi lại chỗ cũ, đưa mắt nhìn nó hỏi han với cả tấm lòng mình.
-Tôi không sao, cám ơn cô…T…
Câu nói như đang bật ra nơi đầu môi thì bị chặn lại. Âm thanh nghẹn ứ nơi cổ họng.
Có thể ngưòi khác không nhận ra, nhưng với Ann, một người con gái rất nhạy cảm thì chỉ cần như thế là quá đủ, cô nhìn sâu vào đôi mắt trong veo
kia, nhẹ nhàng nói.
-Tùng Lâm vẫn khoẻ, anh ấy vẫn ổn…
Cô
cũng chỉ biết nói có thế, chỉ giám nói có thế. Khẽ cúi mặt xuống tránh
đi cái nhìn của Khang Vĩ, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay thon nhỏ của mình lên vuốt lại mái tóc đã xoã ngang vai. Một tia xánh lấp lánh chợt loé lên
nơi bàn tay cô, nhanh thôi, nhẹ nhàng thôi, mờ ảo thôi nhung cũng đủ để
nó nhận ra.
Chiếc nhẫn đẹp thật, nó rất vừa vặn và hợp với cô. Hình như nó sinh ra là để cho người khác trao vào tay cô thì phải.
Nó chợt thấy nhói đau nơi con tim, buồn…vui…hạnh phúc…. những thứ cảm xúc
đó đang đan chéo trong lòng nó, khiến cho Khang Vĩ không thể nào giũ
nhịp con tim mình được, hơi thở của nó gấp gáp hơn, ánh mắt buồn hơn,
con tim đau hơn, trí não hạnh phúc hơn. Vậy là anh đã tìm được nơi bình
yên cho mình, tìm được người sẽ suốt đời đem lại hạnh phúc cho anh. Vậy
thì nó phải vui lên mới phải chứ. Tại sao lại thế? Tại sao anh hạnh phúc mà nước mắt nó lại rơi? Không thể nào, không thể nào đâu. Không thể
nào.
Thấy ánh mắt nó dán chặt vào chiếc nhẫn, Ann hiểu rằng cuối cùng thì cũng đến lúc phải nói ra.
-Chúng tôi đính hôn hôm trước