XtGem Forum catalog
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326141

Bình chọn: 8.5.00/10/614 lượt.

ồi.

Thoáng nghe nhó đau nơi con tim, không gian trao đảo, nhạt nhoà đi trong mắt
hắn. Đôi tay đang nắm chặt quai túi dần thả lỏng ra. Cúi đầu xuống nhìn
sàn nhà, rồi ngẩng đầu nhìn lên, mắt hắn nhoè nước.

Đau.

Cái đau đớn như muốn bóp nghẹt con tim hắn, nhưng cũng lại là động lực cho
hắn mạnh mẽ lên. Nắm chắc lại quai túi Tùng Lâm trả lời lạnh lùng.

-Không cần đâu, đi nhanh không muộn giờ.

Cuộc phẫu thật hôm trước theo như hội đồng chuyên môn đánh giá là rất thành
công, thế nhưng sáng nay, nó lên cơn sốt cao, có lúc lên đến 41 độ. Quả
thận còn lại của nó bất chợt đình công sau khi mất đi ngưòi bạn thì
phải. Khuân mặt nó tái mét, xanh xao. Đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy mệt
mỏi. Nó nằm đó, thở đều đều trong nước mắt của chị hai, trong nước mắt
của Tiểu Long, trong nước mắt của bà Lan. Riêng anh hai thì không biết
chuyện này, Mọi người dấu anh vì sợ trái tim anh không chịu nổi.

Khả Chi nhìn lên trời cầu nguyện. Cô cũng không biết lúc này đây cô nên cầu nguyện điều gì nữa. Cả gia đình cô hình như ai cũng đang nằm viện cả,
ai cũng cần sức khoẻ cả, ai cũng cầm một bàn tay siêu hình che bọc. Cửa
phòng cấp cứu bật mở, bà bác sĩ già đi ra. Gương mặt bà hốc hác, buồn
lay lất. Nhìn thẳng vào bà, Khả Chi đau đớn nhận ra rằng, hi vọng đã
tắt.

-Con à, khối u trong não Khang Vĩ phát triển mạnh…thời gian cũng không còn nhiều nữa…

Đất dưới chân chị như sụp đổ, không gian quay cuồng, đau đớn. Bà Lan ngất.
Cũng may Tiểu Long đứng gần nên kịp đỡ. Khả Chi lắc đầu, cô như không
còn tin vào tai mình nữa. Đầu óc cô trống rỗng, điên loạn.

-Thế cậu ấy…

Giọng nói của Tiểu Long đang nói bỗng im bặt nhưng cũng đủ để bà bác sĩ già nhận ra cậu muốn hỏi gì.

-Nếu trong đêm nay Khang Vĩ không tỉnh thì…

Chiếc taxi lao nhanh trong mưa, đỗ xuống sân bay. Bạn bè đi theo tiễn chân
hai người nhiều lắm nhưng sao hắn vẫn thấy thiếu vắng ai đó. Lòng hắn
quặn đau, đau lắm nhưng nghĩ đến việc vì hắn mà Ann mất đi, thì mất mát
này quá lớn đối với hắn. Hắn không thể lựa chọn khác được. Trong thâm
tâm mình hắn hiểu rõ ràng việc mình đang làm hiểu rõ lắm. Hắn không thể
ích kỷ cho bản thân mình được, không thể được.

Tùng Lâm vẫn nhớ rõ câu nói mà nó thích: “Không ai sinh ra trên đời mà có trái tim lạnh,
nhưng nếu thời gían trôi qua mà người ta chôn vùi hơi ấm của mình quá
sâu trong tim vì sợ bị tổn thương, người ta sẽ trở nên lạnh lùng và khô
cứng.” Trái tim nó quá ấm, quá nóng, hắn đã chạm vào nó, lấy đi một phần hơi ấm ở đó, và phải chăng vì vậy mà một phần sâu thẳm nào đó trong nó
đã nguội lạnh?

-Anh!

Tiếng Ann vang lên bên tai, mạnh mẽ, rứt khoát.

-Anh! Anh, mình đừng đi nữa, quay về thôi, có người cần anh lắm, cần có anh bên cạnh.

Thoáng bối rối, nhưng rồi Tùng Lâm vẫn chậm rãi trả lời.

-Vào nhanh lên, muộn rồi.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay kéo cô vào trong.

-Anh, anh nghe này, đừng đi nữa. Khang Vĩ sắp chết rồi, anh ấy bị u não,
không còn sống được lâu nữa, hôm trước lại còn cho đi một bên thận của
mình. Giờ đây đang nằm cấp cứu, chưa tỉnh lại. Anh quay lại thôi.

Nước mắt Ann chảy dài trên má, ánh mắt cô trong veo, buồn lắm. Cô cố gắng
nói rành rọt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng hình như không
được. Nối đau của Khang Vĩ khiến cô không thể làm ngơ được, không thể
nhẫn tâm được.

Nơi ngực hắn như bị ai bóp chặt lấy, máu hình như
không còn được cơ thể vận chuyển lên não nữa thì phải, chân hắn run bắn
lên như không còn muốn đứng nữa. Nhưng lạ lùng thay, hắn lạnh lùng trả
lời.

-Chúng ta sẽ đi du học, đi nhanh lên, sắp bay rồi. Chúng ta đi thôi, yên tâm đi, chúng ta sẽ hạnh phúc thôi. Tin anh đi.

Nói xong hắn bước thẳng vào sân bay.

-Đừng làm vậy Tùng Lâm, em biết anh không phải là người như vậy, em xin anh,
mình quay lại thôi, Khang Vĩ cần anh, cần anh lắm, chưa bao giờ Khang Vĩ cần anh như lúc này. Làm ơn đi.

Câu nói của Ann, thêm vào đó là
những cảm xúc thổn thức của cô khiến cho Tùng Lâm như đứng khựng lại.
Đau đớn, nước mắt anh rơi, rơi theo từng lời nói của Ann. Ann vẫn cứ đều đều nói, mặc cho anh có nghe không, mặc cho anh có nhìn không, mặc cho
anh có tin không. Chỉ biết rằng nếu không nói bây giờ, có thể không bao
giờ cô có cơ hội nói nữa, không bao giờ giám nói nữa.

-Anh! Anh
biết không, em yêu anh lắm, yêu đến muốn phát điên lên. Nhung em biết,
dù thế nào đi nữa thì anh vẫn không bao giờ thuộc về em, dù là một phần
nhỏ. Em biết rằng, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ thuộc
về em phần thể xác, phần hồn anh luôn hướng về một nơi xa lắm. Em cũng
biết rằng người đó xúng đáng được anh quan tâm, che trở, bao bọc. Người
đó là người đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu và sự hi sinh. Em
không đành lòng để người đó, người mà em thầm thán phục, khiêm nhường và anh người mà em yêu thương bằng cả tấm lòng mình phải đau khổ. Anh ơi!
Mình quay về thôi anh ạ!

Không gian nơi đó như trùng xuống,