80s toys - Atari. I still have
Mùa Hè Thiên Đường Tập 1: The Summer I Turned Pretty

Mùa Hè Thiên Đường Tập 1: The Summer I Turned Pretty

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 9.00/10/469 lượt.

khi nghe thấy những lời cô Susannah nói với mẹ:
"Laur ơi, mình không hề muốn bản thân nghĩ như vậy đâu nhưng thực sự đã
có lúc mình nghĩ mình thà chết chứ không muốn mất đi hai bên ngực chút
nào" Jeremiah cứ đứng như vậy , nín thở, chăm chú lắng nghe. Sau đó cậu
ấy ngồi xuống bậu cửa và tôi cũng làm theo.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ nói: "Mình biết cậu không hề có ý đó."

Tôi rất không thích mỗi khi mẹ nói như vậy và tôi nghĩ cô Susannah cũng
thế. "Đừng nói với mình là mình có ý gì hay không có ý gì." Tôi chưa
thấy cô xẵng giọng như thế với ai bao giờ - đầy uất ức và giận dữ.

"OK. OK. Mình sẽ không nói nữa"

Cô Susannah bắt đầu khóc. Mặc dù không nhìn thấy họ nhưng tôi biết mẹ
đang ôm chặt lấy cô, xoa xoa lưng cho cô,giống như cách mẹ vẫn thường vỗ về an ủi tôi mỗi khi tôi gặp phải chuyện buồn.

Giá như tôi cũng có thể làm như vậy với Jeremiah. Tôi biết điều đó sẽ
giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tôi không thể. Thay vào đó, tôi
chìa tay ra nắm lấy tay cậu ấy thật chặt. Jeremiah không hề nhìn tôi lấy một lần nhưng cậu ấy cũng không buông tay tôi ra. Đó chính là khoảnh
khắc chúng tôi thực sự trở thành bạn thân của nhau.

Rồi tôi nghe thấy tiếng mẹ nói tiếp: "Nhưng phải công nhận ngực cậu đẹp thật đấy."

Cô Susannah đang khóc cũng phải bật cười trước câu pha trò của mẹ. Mọi
chuyênj rồi sẽ ổn thôi. Nếu mẹ vẫn còn đùa được, nếu cô Susannah vẫn còn cười được, chứng tỏ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.

Tôi buông tay Jeremiah ra và đứng dậy. Cậu ấy cũng đứng dậy theo. Cả hai đứa quay trở lại bãi biển, không ai nói với ai lời nào. Biết nói gì bây giờ? Không lẽ lại "Mình rất tiếc chuyện mẹ cậu bị ung thư" hay là "Hy
vọng mẹ cậu sẽ không phải cắt bỏ một bên ngực?"

Bọn tôi quay lại đúng lúc anh Conrad và anh Steven từ dưới biển chạy
lên, tay ôm tấm lướt ván. Anh Steven nhận ngay ra có chuyện gì đó không
ổn. Tôi đoán anh Conrad cũng vậy nhưng anh chỉ không nói ra thôi. "Hai
đứa có chuyện gì thế?" - anh Steven hỏi.

"Không có gì" - tôi ngồi xuống, ôm lấy hai gối.

"Hai đứa vừa hôn nhau hay là sao thế?" - vừa nói anh vừa rũ tóc, làm nước bắn tung tóe vào mặt tôi.

"Anh thôi đi" - tôi cau có gắt lên. Xém chút nữa tôi đã định lao tới kéo tụt quần anh ý xuống để thay đổi chủ đề. Hè năm ngoái, bọn họ rất thích cái trò tụt quần nhau ở nơi công cộng. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ được tham gia rồi và tôi cũng chẳng ham hố cái trò trẻ con nhảm nhí đó.
Nhưng khi ấy tôi thực sự đã có ý định cho anh Steven bẽ mặt một phen
thật.

"À há, anh đoán đúng rồi đúng không?" - anh Steven cúi xuống lắc lắc hai vai tôi, ra chiều đắc thắng. Tôi hẩy tay anh ra, quát lên lần nữa, yêu
cầu anh im miệng lại nhưng điều đó chỉ càng khiến anh ấy hứng khởi và
bắt đầu nghêu ngao hát "Tình yêu mùa Hè làm tôi choáng váng, tình yêu
mùa Hè, đến với tôi quá nhanh...

"Anh Steven, đừng có hâm thế nữa đi" - tôi quay sang lắc đầu ngao ngán với Jeremiah.

Jeremiah không nói không rằng, đứng dậy phủi cát khỏi quần soóc, và tiến về phía mép nước, tránh xa khỏi chúng tôi, tránh xa khỏi ngôi nhà.

"Jeremiah, hôm nay em ăn phải cái gì thế? Anh chỉ đừa thôi mà, nhóc." -
anh Steven gọi với theo. Jeremiah không quay lại mà cứ thế lấm lũi bước
đi - "Thôi mà, Jeremiah!"

"Kệ nó đi" - anh Conrad nói. Hai anh em bọn họ không bao giờ tỏ ra thân
thiết hay gần gũi với nhau như nhiều nhà khác nhưng chỉ quan sát từ việc rất nhỏ thôi tôi cũng có thể khẳng định một điều: Họ rất hiểu nhau. Sự
việc lần này chính là một trong số đó. Xem cái cách anh Conrad bảo vệ
Jeremiah khiến tôi càng thấy yêu anh hơn - tim tôi thắt lại khi nghĩ tới những gì anh em họ đang phải trải qua. Và một cảm giác tội lỗi vụt
thoáng qua trong tôi: Làm sao tôi có thể vẫn còn tâm trạng để yêu với
chẳng đương trong khi cô Susannah đang bị ung thư như thế?

Rõ ràng anh Steven cũng thấy áy náy và có chút bối rối. Bỏ đi không nói
tiếng nào như thế thật không giống Jeremiah. Cậu ấy vẫn luôn là người
chọc cười và đùa cợt với mọi người cơ mà.

"Anh đúng là hết thuốc chữa, Steven ạ" - tôi đổ thêm dầu vào kửa.

"Gì chứ, anh đã làm gì nào?" - anh Steven trợn mắt lên nhìn tôi.

Tôi ngao ngán ngả người xuống cái khăn tắm và nhắm mắt lại. Giá mà lúc
này có cái tai nghe giống như của anh Conrad thì hay biết mấy. Tôi thực
sự muốn quên đi hết những chuyện vừa xảy ra ngày hôm nay.

Vào cuối ngày, khi anh Conrad và anh Steven quyết định đi câu cá đêm,
Jeremiah đã từ chối không muốn đi, mặc dù câu cá đêm là điều lâu nay cậu ấy vẫn thích nhất. Cậu ấy luôn tìm cách thuyết phục mọi người đi câu cá đêm cùng. Nhưng tối hôm đó, Jeremiah nói cậu ấy không có tâm trạng. Và
thế là chỉ có hai anh lớn đi còn Jeremiah ở lại, cùng với tôi. Bọn tôi
đã xem TV và chơi bài - thú vui của hai đứa trong suốt cả mùa Hè, chỉ
Jeremiah và tôi. Hè năm ấy chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn. Cậu ấy sẽ đánh thức tôi dậy vào buổi sáng và cùng nhau đi nhặt sò, nhặt ốc...
hoặc đạp xe đ