
Minh : Tuấn Phong đang ở trong phòng đó hả.
Ngọc Trang : Mỗi ngày ảnh đều ở trong căn phòng đó vẫn chơi bản nhạc đó. Anh Tuấn Phong đã tự nhốt mình như zậy suốt 3 năm rồi.
Quốc Minh : Mỹ Ngọc mất đó chính là đã kích lớn trong cuộc đời Tuấn Phong, nó cũng đã biến anh ấy thành một người có trái tim băng giá nhưng anh tin một ngày nào đó trái tim của Tuấn Phong sẽ biết yêu một người khác cũng giống như từng yêu Mỹ Ngọc zậy?
Ngọc Trang (đôi mắt nhìn xa xăm lên lầu) : Hy vọng ngày ấy sẽ ko còn xa nữa.
-Trong căn phòng Tuấn Phong vẫn say sưa đánh đàn anh giống như hòa mình vào bản nhạc, trong đầu hiện lên những ký ức về Mỹ Ngọc.
Mỹ Ngọc (thử váy cưới) : Tuấn Phong anh xem em có đẹp ko?
Tuấn Phong (cười) : Vợ anh là cô dâu đẹp nhất trái đất này rồi ko ai sánh bằng đâu! (ôm đằng sau).
Mỹ Ngọc (xoay lại quàng cổ Tuấn Phong) : Ha! Anh cũng rất dẻo miệng. Nịnh em sao?
Tuấn Phong : Nịnh vợ là chuyện đương nhiên rồi, với lại những gì anh nói đều là sự thật mà.
Nhân viên : Hai anh chị rất xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.
-Tiếng đàn của Tuấn Phong càng lúc càng nhanh, có vẻ như đã lỗi nhịp.
Cảnh sát (gọi điện) :Có phải anh là Trương Tuấn Phong ko?
Tuấn Phong: Phải, có chuyện gì ko?
Cảnh sát : Ở đường Nguyễn Thị Minh Khai vừa xảy ra tai nạn giao thông có một cô gái đã chết trên đường đến bệnh viện. Cô ấy tên Nguyễn Mỹ Ngọc ko biết anh là gì của cổ.
-Nhớ đến đây tiếng đàn của Tuấn Phong bỗng nhiên im bặt. Tuấn Phong cầm khung hình lúc hai người chụp hình cưới lên ngắm những giọt nước mắt của anh ko
ngừng rơi. Quốc Minh đứng bên ngoài nghe tiếng đàn dừng lại anh lặng lẽ đi lên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao?
Mỹ Ngọc : Quốc Minh, em biết anh rất tốt với em, nhưng em ko muốn làm anh hiểu lầm người em yêu từ trước đến giờ chỉ có anh Tuấn Phong thôi….em
Quốc Minh (cười) : Anh hiểu mà, anh có thể nhìn ra hai người thật lòng yêu nhau. Anh sẽ ko chen vào giữa nữa chúng ta sẽ vẫn là bạn bè và Tuấn Phong vẫn là người bạn tốt của anh.
Mỹ Ngọc : Quốc Minh, xin lỗi anh.
Quốc Minh : Em khờ quá, yêu một người cũng chỉ muốn người đó hạnh phúc, bây giờ ko phải em đã tìm được hạnh phúc rồi sao. Tuấn Phong rất tốt lại rất yêu em anh tin vào sự lựa chọn của em.
- Quốc Minh ngửa cổ uống một hơi hết cả lon bia. Anh xoay người qua thì thấy Khả Hân đang ngắm sao ở nhà bên cạnh.
Quốc Minh : Cô gì ơi!
Khả Hân : Lại là anh!
Quốc Minh : Vết thương của cô ko sao chứ?
Khả Hân : Ko có gì, thì ra nhà anh ở kế bên sao?
Quốc Minh : Cũng có thể nói như vậy. Thật ra đây là nhà của bạn tôi, zậy còn cô, cô mới dọn đến à.
Khả Hân : Phải, zậy chúng ta là hàng xóm rồi.
Quốc Minh : À, tôi chưa hỏi tên cô cô tên gì vậy?
Khả Hân : Tôi tên Khả Hân chữ Khả trong khả ái và Hân trong hân hoan.
Quốc Minh : Tên của cô nghe rất hay và ý nghĩa, còn tôi tên Quốc Minh.
Khả Hân : Tôi hỏi anh một chuyện được ko ?
Quốc Minh : Chuyện gì.
Khả Hân : Bản nhạc hồi nãy nghe rất hay, là anh đàn sao nó có tên là gì zậy.
Quốc Minh : Nó có tên là Air on the G string một bản nhạc rất nỗi tiếng của Bach nhưng rất tiếc người chơi nó ko phải là tôi.
Khả Hân : Zậy người đó là ai zậy? Chắc hẳn người đó rất tài giỏi.
Quốc Minh : À, người đó là…
Tuấn Phong (bước đến vỗ vai Quốc Minh) : Lên đây ngắm sao hả, đang nói chuyện với ai zậy (quay sang).
Khả Hân_Tuấn Phong: Là anh! Là cô
P/s Cuộc gặp gỡ tình cờ hay là số mệnh đã an bài sẵn. Chương 3 : Chạm mặt
Khả Hân : Anh là người chơi bản nhạc đó sao?
Quốc Minh : Không phải người chơi bản nhạc đó ko phải tôi mà là..
Tuấn Phong (bước đến vỗ vai Quốc Minh) : Đang nói chuyện với ai vậy (quay sang)
Khả Hân_Tuấn Phong : Là cô, là anh.
Quốc Minh : Hai người quen nhau hả?
Khả Hân (nghĩ thầm) : Khánh Kỳ nói linh thiệt ko ngờ 2 người này lại ở chung nhà.
Tuấn Phong (đôi mắt ko rời Khả Hân) : Chào cô.
Khả Hân (đưa tay chào giọng lắp bắp) : Chào anh.
Tuấn Phong : Chuyện hồi chiều xin lỗi cô, tôi ko cố ý.
Khả Hân : Ai cũng có lúc nhầm lẫn mà, tôi ko trách anh đâu.
Khánh Kỳ : Khả Hân à, vào ngủ thôi (chạy ra thì thấy Quốc Minh và Tuấn Phong)
Khả Hân (nhìn Khánh Kỳ): Tôi biết rồi.
Khánh Kỳ : 2 người..
Tuấn Phong : Nhà tôi ở bên đây, tôi là Tuấn Phong, cậu ấy tên là Quốc Minh là 1 siêu sao bóng rổ đó.
Khả Hân : Cổ là Khánh Kỳ bạn của tôi.
Khánh Kỳ : Nói đúng hơn tôi là người giám hộ cho cổ.
Quốc Minh : Zậy là giống như vú nuôi rồi.
Khánh Kỳ : Cũng gần như zậy.
Khả Hân : Vú nuôi là gì zậy Khánh Kỳ.
Tuấn Phong : Cô ấy có vẻ như chưa từng ở đây zậy?
Khả Hân : Thì tôi vốn vĩ là chưa từng ở đây mà, tôi..
Khánh Kỳ (bịt miệng Khả H