Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Một Trăm Ngày

Một Trăm Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323513

Bình chọn: 7.5.00/10/351 lượt.

một chàng trai ngồi nhâm nhi ly café nhưng trên gương mặt anh hiện lên vẻ gì đó ko vui

Phục vụ 1 (xì xầm) : Cô biết ko, chàng trai đó rất chung tình, bạn gái đã chết 3 năm nhưng mỗi năm cứ vào ngày này anh ta lại đến đây ngồi, 1 mình bao hết cả nhà hàng.

Phục vụ 2 : Anh ta đúng là rất chung thủy, tội nghiệp quá.

-Chàng trai mà 2 người phục vụ vừa nói tới ko ai khác đó chính là Tuấn Phong. Anh vừa đẩy cánh cửa nhà hàng bước ra nhìn thật lâu rồi quay sang phải bước đi. Anh ngước mắt nhìn lên dường như bước chân của anh ko thể cử động được nữa, đôi mắt gần như chỉ tập trung vào một người.

Khánh Kỳ : Hình như anh ta đang nhìn cô thì phải (vừa nói ánh mắt vừa nhìn Tuấn Phong và Khả Hân)

Khả Hân : Cô đẹp hơn, chắc là nhìn cô đó (nói vừa đủ 2 người nghe)

Khánh Kỳ : Tôi nghĩ nhìn cô thì đúng hơn.

Khả Hân : Cũng có thể anh ta ko nhìn chúng ta.

-Bất chợt Tuấn Phong như vớ được vàng vội vàng chạy tới ôm thật chặt Khả Hân trước sự ngỡ ngàng của 2 cô gái. Tuấn Phong cười trên môi nhưng khóe mắt lại rất cay thì ra anh đã khóc. Khả Hân cũng không biết tại sao lại không đẩy anh ta ra cũng không tặng cho anh cái tát giống như Huỳnh Thiên

Khả Hân : A…anh gì ơi, anh buông tôi ra đi.

Tuấn Phong : Mỹ Ngọc, Mỹ Ngọc.. cuối cùng thì anh cũng có thể gặp em rồi, em có biết anh nhớ em nhiều tới chừng nào ko?

Khả Hân (đẩy Tuấn Phong ra) : Anh nhầm người rồi, tôi ko phải là Mỹ…Mỹ Ngọc gì của anh đâu.

Tuấn Phong : Giống, giống lắm, thật sự rất giống.

Khả Hân : Giống…nhưng mà giống cái gì…Anh, anh đang nói gì zậy?

Tuấn Phong (quẹt thật nhanh nước mắt) : Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi vô phép, xin lỗi cô. Cô có thể nói cho tôi biết cô tên gì ko?

Khả Hân : Ko sao, nhầm lẫn thôi mà. Tôi tên Khả Hân, ko biết có gì ko?

Tuấn Phong : Ko, ko có.

Khả Hân : Nếu ko có gì tôi đi trước. Tạm biệt

-Khả Hân và Khánh Kỳ đi lướt qua Tuấn Phong. Anh quay lại nhìn nước mắt vẫn ko ngừng rơi.

Tuấn Phong (nghĩ thầm) : Mỹ Ngọc.. cô gái đó có phải là em ko, nếu ko tại sao trên đời này lại có ngươi giống người đến như zậy chứ?

-Trời tối.

Khả Hân : Hôm nay đúng là ngày xui xẻo, gặp trúng những người gì đâu.

Khánh Kỳ : Cũng ko đến nỗi như cô đã nói, ít ra 2 người cô gặp đều rất đẹp trai, chẳng qua giữa cô và người ta có hiểu lầm thôi. Với lại cô ko có tai bay vạ gió gì cũng ko có sứt đầu mẻ trán nên ko thể gọi là sui xẻo được….

-Vừa dứt lời, một trái banh văng vào trán Khả Hân.

Khánh Kỳ (ngạc nhiên giọng nói lắp bắp) : Tôi ko có ý trù ẻo cô đâu.

Khả Hân : Ai mà ác quá zậy.

Quốc Minh (chạy ra) : Xin lỗi, xin lỗi cô, trái banh là của tôi. Cô có đau ko?

Khả Hân (xoa trán) : Anh ko thấy đường hay sao zậy, nguyên một trái banh to như thế văng trúng đầu nếu là anh anh có đau ko (ngước lên)

Quốc Minh (ngạc nhiên) : Mỹ Ngọc

Khánh Kỳ : Lại có người nhìn nhầm người nữa rồi. Cổ ko phải tên Mỹ Ngọc đâu?

Quốc Minh : Xin lỗi. Tại cổ rất giống một người bạn của tôi.

Khánh Kỳ : Khả Hân, cô có sao ko?

Quốc Minh : Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện ko?

Khả Hân : Bệnh viện là gì zậy? (ngơ ngác)

Quốc Minh : Cô vừa nói gì?

Khánh Kỳ : À không có gì (nháy mắt với Khả Hân), Nhà chúng tôi ở phía trước, chúng tôi tự đi là được rồi.

Quốc Minh : Có thật là ko sao ko zậy?

Khánh Kỳ : Cô ấy ko sao thật mà

Quốc Minh : Zậy tôi ko làm phiền 2 người nữa.

Khánh Kỳ (cười) : Chúng tôi đi đây. Tạm biệt.

-Khánh Kỳ cùng Khả Hân đi về nhà còn Quốc Minh vẫn còn đứng ngẩn người nhìn theo.

Trung : Quốc Minh à, mau lên đi còn đứng ngẩn ở đó làm gì.

Quốc Minh : Ờ..vô liền đây!

-Nhà của Khả Hân.

Khả Hân : Ko ngờ cha đã chuẩn bị hết mọi thứ. Bây giờ ko cần lo phải ngủ ngoài đường nữa rồi.

Khánh Kỳ : Thần May Mắn làm chuyện gì cũng chu đáo hết, cô ko cần phải lo nữa, vết thương của cô ko sao chứ.

Khả Hân : Đúng là rất đau, lúc trước ở trên trời dù có té cũng ko đau, nhưng ko hiểu tại sao lần này lại đau như zậy?

Khánh Kỳ : Bởi vì cô đã là người trần gian rồi, cô ko còn giống như lúc trước nữa bách độc bất xâm (lấy khăn đắp vào vết thương) cho nên cô phải cẩn thận một chút.

Khả Hân : Mới xuống đây có một ngày mà đã bị thương nếu ở đây 100 ngày ko biết tôi còn sống để về thiên đình ko nữa.

Khánh Kỳ : Cô có cảm thấy lạ ko? Hồi chiều có một người tự nhiên chạy tới ôm lấy cô rồi kêu là Mỹ Ngọc, lúc nãy cũng có người nhận nhầm cô. Cô nghĩ hai người đó có quen nhau ko?

Khả Hân : Cô trở nên hiếu kỳ từ lúc nào zậy? Mặc kệ họ, họ có quen nhau hay ko thì liên quan gì đến tôi chứ.

-Đang nói chuyện thì từ đâu vang lên tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai. Tiếng nhạc ấy phát ra từ ngôi biệt thự bên cạnh một bài nhạc rất nỗi tiếng của Bach có tựa Air on the G string.

Quốc