
ũ)
Huỳnh Thiên (đẩy ra rồi đứng lên) : Cô làm ơn tự trọng một chút. Ko còn gì nữa thì cô làm ơn về đi.
Trần Hồng (bâu cổ Huỳnh Thiên) : Em biết anh từ chối lấy lệ thôi, ở đây ko có ai, anh cũng ko cần giả bộ thanh cao như zậy?
Huỳnh Thiên (cố kéo tay Trần Hồng ra) : Cô buông ra (vô tình bị té xuống giường)
Trần Hồng (nằm đè lên Huỳnh Thiên) : Anh vô tình hay cố ý đây..
-Cạch! Cánh cửa mở ra cả Trần Hồng và Huỳnh Thiên đều quay về phía cảnh cửa.
Khả Hân (ko rời mắt hai người) : Tên Đê Tiện! anh đang làm gì zậy? (giọng nói lắp bắp)
Huỳnh Thiên (đẩy mạnh Trần Hồng ra chạy lại chỗ Khả Hân) : Ko có, Khả Hân em nghe anh nói, mọi chuyện ko như em nghĩ đâu, anh và..
Khả Hân (nhìn Huỳnh Thiên dường như mất hồn) : Anh ko cần phải giải thích. Tôi về định lấy áo khoác thôi, nhưng bây giờ thì ko cần nữa (chạy đi thật nhanh)
Khánh Kỳ : Khả Hân…
Huỳnh Thiên (chạy theo níu Khả Hân lại) : Em nghe anh giải thích đã.
Khả Hân : Anh còn định giải thích gì nữa, là tôi chính mắt nhìn thấy anh và cô ta cùng nằm trên giường..Anh xem tôi là con ngốc sao?
Huỳnh Thiên : Trước khi em phán tội tử hình cho anh thì ít ra cũng phải nghe anh nói đã.
Khả Hân (nói lớn tiếng) : Chẵng lẽ anh định nói cô ta quyến rũ anh sao?
Huỳnh Thiên : Sự thật là zậy mà, có những chuyện em nghe thấy tận tai nhìn thấy tận mắt đó chưa chắc đã là sự thật.
Khả Hân : Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy. Bản chất vẫn là bản chất, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi sẽ thành thật với tình yêu nhưng thì ra ko phải. Vỡ kịch này tôi ko diễn nữa anh tìm người khác làm bạn gái của anh đi (quay người bõ đi).
Huỳnh Thiên (kéo tay lại) : Khả Hân!
Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đừng làm phiền tôi nữa (chạy đi thật nhanh) tôi ko muốn nhìn thấy anh.
-Huỳnh Thiên như chết đứng tại chỗ, anh cảm thấy lòng mình rất đau, anh biết bây giờ có nói gì Khả Hân cũng ko tin.
Khả Hân (đứng vị vào lang can của một cái cầu) : Tại sao mình lại tức giận vì anh ta chứ, tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi thấy anh ta thân mật cùng với cô gái khác (khóc).
Tuấn Phong (khoác áo khoác cho cô) : Cãi nhau với Huỳnh Thiên hả?
Khả Hân (quẹt nước mắt) : Tại sao anh ở đây.
Tuấn Phong : Lúc nãy anh đi bàn công việc tình cờ thấy em đang chạy đi nên đuổi theo em đến đây. Ko sao chứ!
Khả Hân (nghẹn ngào) : Ko có gì.
Tuấn Phong : Có phải em ko xem anh là bạn ko?
Khả Hân (vừa nói vừa khóc) : Em cũng ko biết tại sao em lại giận tên Đê Tiện đó, rõ ràng em ko có tư cách trách anh ta, em chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh ta mà thôi.
Tuấn Phong : Có phải em yêu Huỳnh Thiên ko?
Khả Hân : Em cũng ko biết, em chỉ cảm thấy anh ta đang gạt em, anh ta nói muốn em giúp anh ta dẹp tin đồn, một mực nói với em anh ta và cô người mẫu đó ko có gì. Nhưng những gì anh ta nói với em đều là giả dối.
Tuấn Phong : Em giận Huỳnh Thiên là tại vì em cảm thấy anh ta gạt em, lợi dụng em.
Khả Hân : Em cũng ko biết, bây giờ em ko muốn nhắc đến anh ta nữa.
-Tuấn Phong đưa khăn giấy cho cô chỉ im lặng đứng bên cạnh. Tối Tuấn Phong cõng Khả Hân về bởi vì cô đã quá mệt mỏi.
Khánh Kỳ (hoảng hốt) : Khả Hân làm sao zậy?
Tuấn Phong : Cô ấy chỉ mệt quá thôi, cô để cổ nghỉ ngơi thì sẽ ko sao?
Huỳnh Thiên : Tại sao anh lại ở đây?
Tuấn Phong : Tôi qua đây bàn chuyện làm ăn.
Huỳnh Thiên: Có phải anh cũng giống Quốc Minh cũng yêu Khả Hân.
Tuấn Phong : Phải, nhưng tôi cũng nói cho anh biết tôi ko nhường cổ cho anh đâu, cũng sẽ ko để anh làm tổn thương cổ. Chuyện của anh tôi đã biết hết rồi, anh hãy giải quyết đi đừng để Khả Hân phải buồn.
Huỳnh Thiên : Chuyện của tôi ko liên quan đến anh. Bạn gái tôi tôi tự biết chăm sóc ko cần anh nhiều chuyện.
Tuấn Phong : Khánh Kỳ, tôi về trước chừng nào Khả Hân tỉnh lại cô cho tôi biết nha, tôi ở phòng đối diện.
Khánh Kỳ (nhìn Huỳnh Thiên) : Ở đây cũng ko còn chuyện của anh, ra rồi nhớ đóng cửa.
Huỳnh Thiên : Nè…
-Tối hôm đó Khả Hân ngủ cùng với Khánh Kỳ, đến nữa đêm thì Khả Hân giật mình thức giấc
Khánh Kỳ (lau trán cho Khả Hân) : Sao cô đổ nhiều mồ hôi zậy? Nằm mơ thấy ác mộng sao?
Khả Hân : Tôi…tôi nhìn thấy anh Tuấn Phong..ảnh xảy ra chuyện rồi.
Khánh Kỳ : Anh Tuấn Phong, xảy ra chuyện gì.
Khả Hân : Tôi nhìn thấy..
P/s Thật ra Khả Hân đã thấy nhìn thấy gì, sự hiểu lầm của Huỳnh Thiên và Khả Hân có giải tỏa được ko Chương 10 Linh cảm
-Giấc mơ của Khả Hân chứa đựng điều gì mà làm cho cô hoảng sợ như zậy chứ.
Khánh Kỳ : Cô nhìn thấy gì trong giấc mơ, nói cho tôi biết đi.
Khả Hân : Tôi.. tôi nhìn thấy rất nhiều lửa, hình như đang cháy..anh Tuấn Phong đang ở trong đám cháy đó..
Khánh Kỳ (an ủi) : Ko sao, ko sao chỉ là mơ thôi mà, cô yên tâm đi, sẽ ko có chuyệ