Ring ring
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325260

Bình chọn: 7.5.00/10/526 lượt.

>
 @ An Hạ, @ Diệp Trí Viễn cứ thế tới tấp được chuyển đến, thế là
cuộc trò chuyện giữa An Hạ Dao và độc giả lập tức những tin tức phỏng
đoán của độc giả nhấn chìm.

An Hạ Dao chỉ thấy trước mắt hiện lên rất nhiều những dòng bị @, sau
đó toàn là những tin tức suy đoán của độc giả, hỏi cô có phải Diệp Trí
Viễn là mối tình đầu của cô thật không, hỏi Diệp Trí Viễn có đúng là
đang theo đuổi An Hạ Dao thật không… Tóm lại, dùng một chữ “loạn” cũng
chưa đủ để nói hết tình hình lúc đó.

Cuộc trò chuyện cuối cùng đã kết thúc sau hơn một tiếng đồng hồ tranh luận, bàn tán, tuy nhiên độc giả vẫn rất nhiệt tình với chủ đề này,
liên tiếp @ An Hạ Dao và cả Diệp Trí Viễn nữa.

Thất Hề đóng máy lại, cười: “Dao Dao, xem ra, Diệp Trí Viễn muốn theo đuổi cậu thật rồi. Có thấy xao xuyến không?”

“Thôi đi, mình không gây chuyện được thì mình cũng vẫn tránh được.”
An Hạ Dao đóng máy với vẻ bất lực, trong lòng thấy vô cùng buồn bực.

Chiếc di động trên bàn đổ chuông, An Hạ Dao bước tới, đưa mắt nhìn
thì thấy đó là một số máy lạ, lịch sự mở máy nói: “A lô, tôi nghe!”

“An Hạ Dao, là anh.” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền từ đầu bên kia đến, chia tay đã 10 năm, một khoảng thời gian dài như vậy
nhưng cô vẫn không quên được giọng nói ấy.

“Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi.” An Hạ Dao lập tức tắt máy, nhưng chưa kịp để nó xuống bàn thì chiếc di động lại liên tiếp đổ chuông: “Em, từ
trên trời giáng xuống/ Rơi trên lưng ngựa anh/ Đôi mắt như giọt nước/ nụ cười làm tan chảy lòng anh/ Em, không quay đầu trở lại/ giang rộng đôi
cánh mình…”

An Hạ Dao nhìn vào chiếc máy di động đổ chuông không ngừng, rồi lập tức tắt máy.

Nhưng Diệp Trí Viễn vẫn không bỏ cuộc, vẫn cứ gọi đến.

Mấy lần như vậy, Thất Hề không nén được, hỏi: “Dao Dao, điện thoại của ai thế.”

“Nhân viên bán bảo hiểm.” An Hạ Dao giận dữ tắt máy, cô định tắt máy
hẳn, nhưng vì vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với độc giả, hơn nữa lại
gặp “sự cố” bất ngờ, tạp chí nhất định sẽ gọi điện đến, vì thế cô không
dám tắt máy.

Sau khi chiếc di động đổ chuông lần thứ N, An Hạ Dao không thể nén
được nữa, đành mở máy: “Diệp Trí Viễn, rút cục anh định làm gì hả?”

“Anh định hẹn em đi ăn cơm.” Diệp Trí Viễn nói thẳng vào vấn đề.

“Không rỗi!” An Hạ Dao trả lời càng thẳng thắn hơn.

“Khi nào thì rỗi?” Diệp Trí Viễn tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của An Hạ Dao, tiếp tục hỏi với vẻ kiên trì.

“Không có lúc nào rỗi!”

“Nếu em đã không có thời gian, thì anh nghĩ, anh sẽ giúp em tạo ra
một chút thời gian rỗi rãi.” Diệp Trí Viễn khẽ cười với vẻ tinh quái:
“An Hạ Dao, đến lúc đó em đừng quên phải cảm ơn anh đấy.”

An Hạ Dao nghe vậy, chợt thót tim, nghĩ đến việc phá quấy của Diệp
Trí Viễn trong buổi trò chuyện hôm nay, vội nói với vẻ bất lực: “Diệp
Trí Viễn, anh định làm gì?”

“Anh muốn làm gì thì đến lúc đó em sẽ biết.” Diệp Trí Viễn cười,
“Chẳng qua là anh chỉ muốn hẹn em đi ăn một bữa cơm, nhưng em bận như
vậy, anh đành phải tự mình nghĩ cách để em có chút thời gian rỗi rãi
thôi…”

“Diệp Trí Viễn!” An Hạ Dao nghiến răng, cô không nghi ngờ gì, Diệp
Trí Viễn nhất định sẽ làm những việc điên rồ, bởi vì hồi còn đi học anh
ta đã từng là một thiếu niên có vấn đề nộp bài thi bằng tờ giấy trắng,
bây giờ khi đã trưởng thành, anh ta dám quấy rối cả một buổi trò chuyện
với độc giả, nên chỉ cần là việc anh ta muốn làm, nhất định sẽ không từ
thủ đoạn.

“Có đây, có đây!” Diệp Trí Viễn cười trong điện thoại, “An Hạ Dao,
liệu có phải là đã có chút thời gian đi ăn cơm cùng với anh rồi không?”

“Được rồi, tối ngày kia.” An Hạ Dao đành nói với vẻ giận dữ không
phải là sức chống đỡ của cô kém, mà là vì đối thủ của cô quá ngoan
cường, nhân tài và thiên tài bao giờ cũng có khoảng cách.

“Được, vậy đến hôm đó anh sẽ tới đón em.” Diệp Trí Viễn cười và tắt máy, không có việc gì khó, chỉ sợ mặt không dày!

Thất Hề chống cằm, nhìn An Hạ Dao chòng chọc, đùa: “Dao Dao, nhìn má
cậu đỏ hồng, thần sắc rất tốt, có lẽ là dấu hiệu của hoa đào muôn nở
rồi!”

“Thế mà mình thì lại cảm thấy huyệt ấn đường của mình đang tối đen
lại, là dấu hiệu gặp phải kẻ tiểu nhân.” An Hạ Dao trừng mặt, giận dữ
nói.

Thất Hề cười phì: “Này Dao Dao, liệu cậu có quá nhạy cảm với Diệp Trí Viễn không vậy?”

“Không hề quá, không hề quá chút nào. Một lần bị rắn cắn, mình sợ đến cả chục năm.” An Hạ Dao vỗ lên ngực, “Bây giờ mình vẫn cứ phải phòng
họa là hơn.”

“Mình thì lại sợ cậu chẳng thể đề phòng được!” Thất Hề thốt lên một câu đầy ý tứ.

“Cậu bớt cái mồm quạ đi, thôi nào, ra ngoài dạo phố chútđi, tối nay
mình sẽ mời cậu ăn cơm.” An Hạ Dao cười, kéo tay Thất Hề, hai người cười vui vẻ ra cửa.

Sáng ngày hôm sau, An Hạ Dao lại bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô
ngáp một cái, giụi mắt ra mở cửa. Lại một bó hoa Yêu Cơ màu xanh hiện ra trước mặt. Tưởng rằng đó là nhân viên của cửa hàng hoa, cô mở cửa, bình thản nó