
i di động trong túi.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao cuống lên thật, vội giữ lấy tay cô, cười nhăn nhở: “Đánh lừa đấy, Bịt răng ạ.” Nói rồi cười ha hả, “Bị một người thi được điểm 0 lừa đến nỗi suýt rơi nước mắt. Bịt răng, xem ra IQ của
bạn còn thấp hơn cả tôi!”
An Hạ Dao vốn lương thiện, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì
bất mãn với chuyện phải ngồi cùng bàn với Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao mới
nói ra mấy lời khe khắt, ai ngờ bị Diệp Trí Viễn làm cho tổn thương như
vậy, nên mới nổi giận, nhưng là người thuần khiết, ngây thơ, giận cũng
nhanh mà hết giận cũng nhanh. Khóc và trút giận xong, cô đã chấp nhận
Diệp Trí Viễn là bạn, có điều cảm thấy chướng mắt trước vẻ nhởn nhơ,
phất phơ của cậu, nên mới nghiêm túc giám sát cuộc chạy phạt của cậu,
nhưng khi thấy cậu mệt vì phải chạy thật, cô không đến Câu lạc bộ văn
học nữa, đi được nửa đường, rẽ vào căng tin, mua chai nước khoáng rồi
mang tới tận nơi cho cậu. Ai ngờ, Diệp Trí Viễn đã lừa cô, cô nổi giận
cầm chai nước khoáng bị Diệp Trí Viễn ném trên đất đập liên tiếp lên
người Diệp Trí Viễn, “Đồ khốn, dám lừa tôi à!”
Diệp Trí Viễn không đề phòng trước việc An Hạ Dao giận dữ chẳng khác
gì một con sư tử điên khùng, nhưng cậu lại không thể ra tay đánh bạn
gái, nên chỉ còn biết che khuôn mặt điển trai để tránh, miệng thì van
xin: “Bịt răng, xin lỗi, tôi sai rồi, ôi, đừng đánh nữa… đừng đánh vào
mặt tôi!”
An Hạ Dao cũng mặc kệ, cứ đánh bừa vào người của Diệp Trí Viễn, cho
tới khi thấy hả mới dừng và ném chai nước khoáng, giận dữ quay người bỏ
đi!
Diệp Trí Viễn nhìn theo bóng giận dữ của An Hạ Dao, khẽ nhoẻn cười
đắc ý, nhặt chai nước khoáng dưới đất lên, dốc vào miệng, cổ họng khô
khát được dòng nước tinh khiết làm cho dịu hẳn, và dễ chịu vô cùng.
Em gái niềng răng, tuy cậu không lấy gì làm xinh, nhưng hình như cũng rất dễ chơi.
Giờ học ngày hôm sau, An Hạ Dao không thèm nhìn Diệp Trí Viễn lấy một cái, như thể cậu là người vô hình vậy.
Diệp Trí Viễn thấy mặt An Hạ Dao sầm xì cứ như người lạ, mở miệng, nở nụ cười rạng rỡ nhất, chủ động chào: “Hi, Em gái niềng răng, chào buổi
sáng!”
An Hạ Dao vẫn chẳng thèm nhìn liếc cậu một cái.
Diệp Trí Viễn chưa bao giờ bị cô gái nào đổi xử như vậy, không khỏi
thấy trạnh lòng: “Em gái niềng răng, vẫn còn giận vì chuyện hôm qua à?
Tôi không cố ý chọc bạn, tôi xin lỗi, được chưa?”
Mặc dù đã khiến cho một người cao ngạo như Diệp Trí Viễn phải mở
miệng xin lỗi, nhưng cô gái xấu xí ấy vẫn chẳng thèm để ý đến cậu.
“Em gái niềng răng, đừng giận nữa, nói với tôi câu gì đi, được
không?” Diệp Trí Viễn tuôn một hồi như vậy với An Hạ Dao, cô vẫn không
nói năng gì, dường như quyết tâm giải quyết vụ việc bằng biện pháp lạnh, điều này càng khiến cho cảm giác thất bại của Diệp Trí Viễn tăng lên.
Diệp thiếu gia này đã phải nịnh một cô gái xấu xí như cô, thế mà cô vẫn
không thèm nể mặt, lòng tự trọng và sĩ diện của cậu bị tổn thương rất
lớn, thế là cậu gục xuống bàn ngủ…
An Hạ Dao đưa mắt liếc sang, thấy Diệp Trí Viễn gục xuống bàn, ngủ
ngon lành, lòng bỗng coi thường. Gã này thi được điểm 0, thế mà chẳng
chịu vươn lên, trong giờ học mà còn ngủ gật, đúng là hết thuốc chữa rồi!
An Hạ Dao càng ghét, càng coi khinh người ấy thì cô lại càng chủ động xa cách, cố coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy càng đỡ chướng
mắt, khỏi phải thấy buồn nôn và mất vui.
Liền một tuần, Diệp Trí Viễn đều nở nụ cười rạng rỡ nhất chào An Hạ
Dao, chủ động tỏ thiện chí. Nhưng, Hạ Dao vẫn cứ coi chàng điển trai ai
gặp cũng yêu ấy như người vô hình, không thèm đếm xỉa gì đến.
Diệp Trí Viễn vốn là người tính tình không lấy gì làm tốt, suốt tuần
đó cậu đã phải thấp giọng hạ tiếng, lúc nào cũng phải cố cười thậm chí,
cậu cảm thấy mình đang phả hạ mình, lấy lòng con bé xấu xí ấy! Nhưng An
Hạ Dao thì vẫn cứ không thèm để ý gì đến điều đó, đúng là không thể đùa
và dễ chơi chút nào.
Diệp Trí Viễn thấy mất hứng nên không còn chú ý chào hỏi và mỉm cười
với An Hạ Dao nữa. Giờ lên lớp cậu lại ngủ, hết giờ học thì đánh nhau,
hoặc ve vãn các em, cuộc sống lại trở về giống như trước đây, dường như
cậu có đổi chỗ ngồi hay không, ngồi cùng bàn với ai thì cũng chẳng có
quan hệ gì.
An Hạ Dao vẫn là một đứa bé ngoan chỉ biết chúi đầu vào học, ngoài
việc sau khi đổi chỗ, bên cạnh cô có một thần ngủ. Ngoài việc ngáy khò
khò trong giờ lên lớp, Diệp Trí Viễn không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng
đến An Hạ Dao, tất nhiên, ngoài việc một số cô gái đến lấy lòng, theo
đuổi, tặng quà, hay đưa thư tình cho Diệp Trí Viễn thỉnh thoảng lại nhét bừa vào ngăn bàn của An Hạ Dao khiến cô cảm thấy hơi bất mãn và khó
chịu ra, thì Diệp Trí Viễn cũng là người cùng bàn có thể chấp nhận được.
Loáng một cái đã một tháng trôi qua, lại đến kỳ kiểm tra chất lượng.
Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, hỏi một cách nghiêm chỉnh: “Bịt răng, nói thật lòng xem, cậu định thi bao nhiêu?”
An Hạ Dao gạt tay Diệp Trí Viễn với vẻ lạnh nhạt, không có ý muốn n