
hỗ vắng mà nói chuyện:
- Em nghĩ sau về Như – Hân hỏi.
- Như rất dễ thương, dễ hòa đồng, hôm qua còn rụt rè nhưng giờ đã khá hơn – cậu nhìn về phía Như rồi nói lại với Hân.
- Thì chị tán thành ý kiến của em, nhưng thấy có gì đó không được bình
thường ở đây, đặc biệt là cách Như tiếp xúc nhiều với Tử – Hân nói khi
mắt vẫn nhìn về chỗ Như đang đứng.
- Không sao đâu chị ơi, tại ảnh thân thiện nên Như mới tiếp xúc nhiều – cậu binh Như.
- Em gan quá vậy để Tử tiếp xúc nhiều với mấy cô gái không tốt đâu, em không sợ à – Hân lo lắng.
- Em tin tưởng ảnh mà – cậu cười.
- Đừng có ỷ y nha, em nên nhớ…. – Hân tính nói nhớ là một lần đã bị tổn
thương và cũng chính điều đó làm cho quá trình biến đổi diễn ra nhanh
hơn nhưng bị cắt lời.
- Em biết rồi mà chị, nhưng lần này em tin chắc rằng Tử rất thật lòng với em, ảnh rất yêu em – cậu lại cười.
- Đồng ý là nó yêu em nhưng em không sợ sao, nó vẫn là một thằng con trai nhưng…lại là thằng con trai dễ thu hút người khác đặc biệt với mấy đứa
con gái.
- Em biết chứ lúc trước ảnh không để ý tới bất cứ một ai mà chỉ dành sự quan tâm chăm sóc cho mình em, em tin là sau này cũng như
vậy – cậu tự tin.
- Lúc trước là vậy nhưng về sao thì không biết
được, đặc biệt với cô gái tên Như, chị thấy có gì đó giả tạo và ác ác
trong đôi mắt đó – Hân lo sợ.
- Chị đừng lo xa – cậu động viên Hân.
- Mà nè không lẽ em định không nói bí mật cho nó nghe sao, giấu suốt đời
được sao?, rồi khi em đi nó phải làm sao lỡ như Tử làm điều dạy dột
không phải em là người có lỗi sao.
- Vậy chị kêu em phải làm sao bây giờ, không lẽ nói: “anh ơi em rất yêu anh nhưng em là một sinh vật kì
lạ không phải người và em sắp chết” – cậu hơi kích động.
- Em bình
tĩnh, ý chị không phải vậy, nhưng chị và anh Tú đang lo lắng cho em nếu
được chị sẽ cầu xin chúa tễ lên đỉnh Oly để sinh nữ thần nước của suối
nguồn bắt tử cho em, chén thánh thì em yên tâm anh Tú sẽ lấy được nó –
Hân an ủi.
- Em biết mọi người thương em nhưng từ từ hả chị lỡ như
nữ thần không cho hay Ngài Lucian phát hiện thì sẽ liên lụy đến anh Tú
mất. Rồi biết tìm đâu giọt nước mắt của tâm hồn trong sạch trong trong
khi đó ta chưa biết một chút tin tức về con trai của nữ thần – giọng cậu buồn buồn.
- Chỉ cần tìm được sợi dây chuyền rồi kết hợp với chiếc
nhẫn ngọc trai đen là sẽ tìm ra, em phải đặt nhiều hi vọng chứ – Hân
khích lệ.
- Em biết nhưng nó quá mong manh.
- Đừng buồn nhất định sẽ có cách.
- Biết sao bây giờ, tới đâu tính tới đó, nếu mà Tử biết em là người cá
không biết ảnh sẽ nghĩ sao về em nữa – cậu hỏi mong lung.
- Chị nghĩ nếu Tử yêu em thật lòng thì em là cái gì đi nữa thì vẫn yêu em thôi.
- Nếu ảnh biết em chết thì sao – lần này giọng cậu càng buồn.
- Chị từng hỏi Tử rằng nếu người yêu sắp chết thì sẽ làm gì, em biết Tử
trả lời sao không: “Mình sẽ ở bên người ấy đến giây phút cuối cùng, sẽ
làm người ấy hạnh phúc.” – Hân nhớ lại.
- Em hi vọng là vậy – cậu hơi vui.
- Giờ tĩnh táo lên nào, chị em mình váo ăn bánh xèo đi, chắc sắp xong rồi đó – Hân kéo cậu đi.
Cả hai bước vào thì gần như mọi việc từ khâu chuẩn bị tới làm bánh gần xong xuôi, chỉ việc dọn ra thế là xong.
Mọi người quay quần bên mâm bánh xèo thơm ngon, Tử thì tỏ ra vô cùng quan
tâm cậu, tự tay lấy lá cuốn rồi đúc cho cậu ăn khiến cho ai nấy cũng
phải ganh tị, dĩ nhiên Tú cũng ra lăng không kém khi đút cho Hân ăn, vẻ
mặt hạnh phúc thì rạng ngời.
Một sự khó chịu len lõi trong lòng Như
nhưng không thể hiện ra ngoài, tức mình vì khó lắm mới giành được vị trí ngồi kế Tử mà Tử lại chẳng ngó ngàng gì tới cả, cục tức ngày ngày lớn
dần trong Như.
Ăn xong nghĩ ngơi cho tới chiều và thế là cả đám
kéo nhau xuống sông tắm, ai cũng hào hứng cả. Rồi từng người từ trên cao nhảy xuống sông làm nước tung tóe khắp nơi, không chỉ vậy còn thi nhau
bơi đua, chơi bắt rượt hay trốn tìm dưới sông nữa. Tử để ý thấy Như vẫn
ngồi bắt động liền bơi đến hỏi:
- Sao em không ra chơi cùng mọi người.
- Em sợ…. – Như ấm úng rồi nói – tại em bơi không rành.
- Trời ai cũng biết bơi mà em lo gì, thôi ra bơi cùng với tụi anh, có gì anh lo – Tử hân hái.
- Em….
Chưa nói hết lời thì Như đã bị Tử kéo ra cùng chơi với mọi người nhưng chưa
được bao lâu thì lại bị Tử bỏ rơi vì anh mãi chơi đùa cùng với cậu. Tức
tối ghen tức đố kị lại có dịp bùng phát. “Thằng đó là gì mà anh lại quan tâm nó dữ vậy, lại là một kẽ biến thái tối ngày dụ trai, em là một cô
gái đẹp sao anh không ngò ngàng gì tới hết vậy, em đâu có thua thằng đó
tí nào, em không phục” Như nghĩ. Độc ác không ai bằng lòng dạ đàn bà mà
càng độc ác hơn khi sự độc ác có kẻ tiếp tai, và Như đã nghe theo lời
của kẻ điều khiển Toàn nhưng dưới hình dạng của Toàn mà hành động không
nghĩ đến hậu quả.
Còn cậu và Tử sao khi lên bờ thay đồ xong,