
i biết được. Thạc Hy dừng lại nơi chiếc bàn cuối
góc tường khá ít người qua lại. Anh không thích những chỗ quá đông quá ồn ào
nên chỗ này được coi là sự lựa chọn lí tường nhất.
_Ngồi đi! Thạc Hy cất giọng khi thấy An Vi đang đứng lóng
ngóng nhìn ngó xung quanh. An Vi nghe vậy vội vàng ngồi xuống đối diện anh. Thạc
Hy vừa ngồi xuống thì anh chàng phục vụ cũng đi tới trên tay bưng một cái khay
bằng gỗ trên cái khay đó có một chai rượu khá to và hai cái ly. Thạc Hy quay
sang nói với người phục vụ:
_Mang cho cô ấy nước trái cây!
An Vi lại tiếp tục ngạc nhiên vì thái độ của anh. Không phải
ban nãy anh vừa hỏi cô như vậy không phải ý muốn cô cùng uống rượu sao?
_Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên đó!
An Vi ngượng ngùng cụp mắt xuống hai tay cô nắm chặt vào
nhau cho đỡ hồi hộp. Nhìn vào đôi mắt màu nâu hổ phách ấy không hiểu sao cô thấy
trái tim mình biểu tình rất dữ dội.
Vài tia nắng len lỏi qua những tán cây lớn trong vườn và rọi
xuyên qua vào phòng Đan. Cái cảm giác hít thở cái bầu không khí ban mai trong
lành thật khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Đan vươn vai ngáp dài, đưa tay đẩy
cửa sổ sang một bên đôi mắt Đan nhìn dáo dác xung quanh rồi dừng lại nơi chiếc
bàn gỗ đặt ở giữa vườn đẹp tựa như một bức tranh.
Tiếng gõ cửa phòng kéo Đan ra khỏi dòng suy nghĩ lan man. Cô
cất giọng:
_Ai vậy?
_Tôi mang quần áo đến cho cô thay ạ! Giọng một người phụ nữ
trung niên cất lên phía bên ngoài. Đan vội bước đến mở cửa và đón lấy bộ đồ từ
tay người phụ nữ:
_Cám ơn!
Người phụ nữ nhìn Đan mỉm cười hiền từ:
_Cô mau thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng. Cậu chủ đang đợi ở
dưới nhà! Nói rồi bà quay đi. Đan cũng vội vàng thay đồ và đi xuống nhà.
Vừa bước xuống hết cái cầu thang lượn xoắn là Đan đã trông
thấy Quân đang ngồi trên ghế sofa. Dường như thấy Đan anh mỉm cười rồi thủng thẳng
đứng dậy tiến đến chỗ cô ân cần hỏi:
_Hôm qua em ngủ ngon không?
Đan khẽ gật đầu. Bất chợt Quân đưa tay nắm lấy tay Đan anh dịu
dàng nói:
_Theo anh! Nói rồi anh dẫn cô đi dọc theo lối cửa phụ bên
hông nhà. Đan thoáng ngạc nhiên vì đây chẳng phải là khu vườn mà cô đã trông thấy
lúc nãy sao? Và còn có cả một bữa ăn thịnh soạn được bày trí đẹp mắt trên chiếc
bàn gỗ nữa. Quân kéo chiếc ghế gỗ ra và ấn Đan ngồi xuống ghế rồi anh chàng
cũng kéo ghế ra và ngồi cạnh cô anh dịu dàng hỏi:
_Em thích cảnh vật ở đây à?
Câu nói của Quân khiến Đan chợt nhận ra nãy giờ cô lo mải mê
nhìn ngắm xung quanh mà không hề để ý đến người cạnh mình. Cô nhoẽn miệng cười:
_Quả thật khu vườn này khiến em cảm thấy rất thoải mái!
Bất chợt Quân nắm lấy tay Đan anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng nồng
ấm:
_Em có thể ở đây cả đời!
Đan ngượng ngùng toan rút tay lại thì bàn tay kia lại siết
chặt tay cô hơn. Hơi ấm của đôi bàn tay anh thật khiến Đan chỉ muốn dựa vào
nhưng cô vẫn cảm thấy sờ sợ. Quân nhìn cô ánh mắt tha thiết:
_Làm vợ anh nhé? Vừa nói Quân vừa móc từ trong túi quần ra một
chiếc hộp nho nhỏ. Anh chậm rãi mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn
màu bạc sáng lấp lánh bên ngoài còn gắn thêm vài viên kim cương nho nhỏ trông rất
trang nhã. Đan ngạc nhiên đến độ suýt há hốc mồm. Quân chậm rãi lập lại câu hỏi:
_Em đồng ý chứ?
Giữa tình thế khó xử này Đan cũng không biết nên phản ứng ra
sao cô nàng rụt tay lại nhìn Quân ái ngại:
_Em xin lỗi, hãy cho em thêm thời gian, em muốn nhớ ra tất cả
mọi thứ!
Quân mỉm cười nói:
_Đừng bắt anh phải đợi quá lâu nhưng chiếc nhẫn này em tạm
thời giữ dùm anh nhé! Vừa nói anh cầm tay Đan đưa lên môi hôn nhẹ rồi đeo chiếc
nhẫn vào tay cô khiến cô dù muốn từ chối cũng đành im lặng và nhìn anh. Quân giục:
_Em mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi! Vừa nói anh vừa gắp cho
Đan một miếng thịt rất to bỏ vào chén cô. Đan không nói gì chỉ còn biết cắm cúi
ăn vì trong lòng cô lúc này đang rất hỗn độn.
An Vi đang cắm cúi đọc xấp tài liệu ban sáng Thạc Hy vừa
giao cho cô thì một cô nhân viên lễ tân bước vào nói khẽ vào tai An Vi gì đó
khiến cô nàng chau mày khó chịu:
_Uhm, cứ bảo cô ta chờ ở đó tôi sẽ báo với giám đốc! Nghe vậy
nên cô nhân viên lễ tân quay bước đi. An Vi cũng buông xấp tài liệu ra và đứng
lên. Cô bước rất khẽ vào phòng làm việc của Thạc Hy rụt rè nói:
_Thưa giám đốc, cô Louse đến, anh có muốn gặp không?
Thạc Hy dần rời mắt khỏi màn hình vi tính ngước lên nhìn An
Vi. Đôi mắt màu nâu hổ phách sắc lạnh tuyệt đẹp ấy khiến trái tim An Vi dường
như ngừng đập:
_Tôi rất bận! Nói rồi anh lại di chuyển ánh mắt ấy về phía
màn hình vi tính đang làm việc. An Vi lặng lẽ lui ra. Hầu như ngày nào Louse
cũng đến tìm Thạc Hy và An Vi luôn được thay mặt anh từ chối cô ta khiến Louse
tò ra bực tức vô cùng. Hôm nay cũng vậy vừa thấy An Vi xuất hiện thì Louse cau
mày nhìn cô giận dữ:
_Thạc Hy đâu? Có phải anh ấy đang ở trong phòng l