Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328045

Bình chọn: 7.5.00/10/804 lượt.

òn anh?

- Cô cứ ngủ đi, tôi ngủ ngoài này cũng được! – Hoàn lấy một
đống cỏ với rơm rồi trả ra. Tôi vội nói

- Như vậy sao được. Hay là anh cứ ngủ trên này đi, em ngủ dưới
đất cho! – Tôi vừa nói vừa lanh chanh chạy xuống dưới, nằm lên lớp cỏ rơm hơi
ngưa ngứa, tôi cười – em nằm đây được rồi!

Hoàn chỉ nhìn tôi, cũng không phản đối, anh châm thêm vào ngọn
đền sắp tắt, nói

- Tùy cô thôi, nhưng nhà tôi ở gần rừng, nửa đêm thường có rắn
bò vào nhà, cô cẩn thận nhé!

Tôi lập tức dựng dậy. Rắn? Da gà trên người từ từ nổi lên.
Hoàn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, bất chợt không kìm được mỉm cười.

- Cô cứ lên giường ngủ đi, tôi quen ngủ như vậy rồi!

Tôi muốn phản đối thêm mấy câu, nhưng mà sau khi nghe từ “rắn”,
bao nhiêu dũng khí đều xẹp lép cả, ngoan ngoãn lên giường nằm. Ngọn đèn cuối
cùng được thổi tắt, không gian xung quanh im ắng đến lạ lùng. Chỉ có tiếng cóc
nhái đi ăn đêm kêu lên từng trận một. Tiếng thở đều đều đưa tôi vào giấc ngủ.
Vách cửa ngang hông còn một chỗ không đóng kín, ánh trăng sáng rõ từ bên ngoài
chiếu vào. Đêm nay là đêm trăng tròn.



- Hoàng Thiên Vũ! Từ hôm nay, ngày nào tôi cũng mang nước
cho cậu. Tôi muốn…theo đuổi cậu!

…………

- Lên đi!

- Hả?

- Tôi cõng cậu về!

- …..

- Này! Cậu ngủ đấy à?

- Ừ! Không…chưa..

………..

- Thiên Vũ cố lên! Cậu nhất định giành chiến thắng! Cậu nhất
định giành chiến thắng!

…………..

Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn còn nằm trên chiếc
giường gần cửa sổ. Bên ngoài len lỏi chút ánh sáng của bình minh. Trời còn hơi
tối, chỉ thấy xung quanh ngập tràn một màn sương mờ mờ ảo ảo, tưởng như chìm
vào buổi sáng đầu đông lành lạnh mà ướt át.

Thì ra là mơ! Tôi ngồi lặng yên trên giường, có cảm giác như
vừa rơi xuống một hố sâu bất tận, mù mịt không thấy đường. Đã 4 năm trôi qua,
nhưng những kí ức trong tôi dường như chưa bao giờ phai nhạt, chưa bao giờ thật
sự ngủ yên cả. Giống như một mặt hồ yên ả, nhưng chỉ cần một viên đá nhỏ ném
vào, cũng đủ sức khơi gợi lên cả trăm ngàn đợt sóng.

Suốt 4 năm, tôi đã đi không biết bao nhiêu nơi, đến bao
nhiêu địa điểm. Tôi trở thành phóng viên ảnh cũng chỉ bởi lý do này: Tôi vẫn
luôn tìm cậu! Dường như có một niềm tin mãnh liệt trong tôi mách bảo, Vũ vẫn
còn sống, cậu nhất định vẫn còn sống. Thế nhưng vì lý do gì mà cậu không đến
tìm tôi thì tôi chẳng thể giải thích được. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng Vũ vẫn sống
tốt. Ý nghĩ ấy đã trở thành mục tiêu sống của tôi trong suốt 4 năm vừa qua.
Nhưng cho dù tôi có cố gắng thế nào, thì cũng không nhận được một chút tin tức
từ cậu. Và thỉnh thoảng trong những giấc mơ, từng kỉ niệm vụn vặt ấy cứ từng trận
ùa về.

Ánh mắt tôi mông lung nhìn về phía cửa sổ bên nhà, dường như
con đường tìm kiếm này cũng mù mịt như vậy. Tôi không biết mình còn có thể tiếp
tục kiên cường tới khi nào, giữ vững niềm tin này cho tới khi nào? Cố giấu một
tiếng thở dài, tôi bước xuống giường. Ngọn đèn dầu nhỏ xíu trong nhà tỏa ra một
chút hơi ấm, tôi nhìn quanh, phát hiện Hoàn đã ra ngoài từ lúc nào. Trên mái
hiên vang lên một trận loạt xoạt, giống như có người dùng bàn chải thô giáp,
chà mạnh lên mái nhà. Tôi tò mò đi ra, thấy Hoàn đang vắt vẻo trên đó, xung
quanh bừa bộn là cọ với rơm khô. Thấy tôi tỉnh giấc, anh nói vọng xuống

- Cô tỉnh rồi à?

Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, nhìn từng động tác thuần thục buộc
lại các lớp lá cọ trồng lên nhau, thích thú gật đầu

- Vâng! Anh có cần em giúp gì không?

- Không cần đâu, tôi sắp xong rồi! – Anh đặt từng lớp lá lên
nhau, lại dùng dây dứa cố định vào mái, động tác thoăn thoắt khiến tôi có chút
ngưỡng mộ.

Ngắm nhìn một lúc, tôi ra suối rửa mặt trước, nước suối mát
lạnh khiến tôi tỉnh hẳn, xung quanh chỉ có tiếng chim chóc cùng tiếng nước chảy
vui tai. Phút chốc tôi hiểu ra, tại sao những người xưa lại thích về rừng núi ở
ẩn đến vậy. Khi tôi rửa mặt xong cũng là lúc Hoàn lợp xong mái, tiến đến đống
gùi đặt bên dưới, cẩn thận cho đồ đi săn vào. Tôi hớn hở chạy lại

- Anh đi săn bây giờ ạ?

- Ừ! Cô có muốn đi cùng không?

Tôi vui sướng ra mặt, vội vàng gật đầu

- Anh chờ em một chút!

Vác theo một túm balo cùng đồ dùng, tôi và Hoàn cùng nhau
vào rừng. Sau một đêm xoa bóp, chân tôi đỡ hẳn, đi đường cũng đỡ vất vả hơn.
Hoàn chỉ cho tôi một vài chú ý khi đi rừng, hoặc một vài loại cây nên tránh, giọng
nói anh trầm đều, mang đến một cảm giác ấm áp dễ chịu

- Cô đừng nên lại quá gần mấy chỗ có rơm mới lót, chỗ đấy có
thể có bẫy. Cả mấy bẫy sắt nữa, cái đó nguy hiểm hơn, giẫm vào có thể không đi
lại được cả tháng!

Tôi vâng dạ liên tục, mắt vẫn thích thú nhìn mấy con côn
trùng lạ bám trên các gốc cây gần đó. Tiếc là máy ảnh gần hết film, nếu không,
tôi nhất định chụp về làm kỉ niệm. Đưa tay phạt gọn một đám cỏ trước mắt bằng dao
quắm, Hoàn chỉ cho tôi vài cây thuốc chữa các bệnh thông thường

- C


Polly po-cket