
không biết mình là ai. Không biết mình có một gia đình như thế nào. Cho
dù là khả năng nào, cũng tốt hơn hiện tại. Đôi khi bỏ qua và vờ như
không biết cũng là một cách sống. Tôi ngán ngẩm lắc đầu
- Em không biết!
Hoàn không nói gì, tiện tay chất thêm một đống củi. Dường như biết tôi
không muốn nhắc đến gia đình, anh cũng không hỏi nữa. Hai chúng tôi nấu
một nồi măng rừng, ăn ngon lành rồi mới đi ngủ.
….
Đêm. Giấc mơ ấy lại về tìm tôi, nhưng không phải là câu chuyện ở học
viện nữa. Tôi nhìn thấy anh nằm trong vũng máu, hai mắt đờ đẫn hướng về
phía tôi. Từng ngón tay đang cố với tới phía tôi mà gọi. Rồi khi tôi còn đang sợ hãi thì “đoàng” một tiếng, tôi lặng người. Không gian xung
quanh rực sáng và nóng rẫy. Cháy rồi! Tôi hốt hoảng lao ra ngoài, chỉ
thấy trước mắt là nhà kho ở bến cảnh đang chìm trong biển lửa dữ dội.
Tôi lao người về phía trước, không ngừng gọi tên bọn họ nhưng không ai
trả lời. Hình ảnh sau cùng là Nhân đứng trong một góc, cả người anh như
chìm vào lớp khói dày đặc, chỉ có đôi mắt vô hồn nhìn về phía tôi.
Không! Tôi hét lên một tiếng rồi choàng tỉnh.
Mồ hôi nhễ nhại khắp người, tim vẫn còn đập mạnh, bầu trời bên ngoài xâm xẩm tối. Tôi bước xuống giường, chạy nhanh ra sau nhà, không ngừng vốc
nước lên mặt. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, âm u không một
mảng sáng, tôi ngồi bệt trên nền cỏ, cảm thấy dần bình tâm lại.
Khi tôi trở vào nhà thì Hoàn đã dậy, thấy sắc mặt tôi không được tốt, anh gặng hỏi
- Tối qua cô ngủ không ngon sao?
- Dạ?
- Tôi thấy cô hét dữ lắm. Cô gặp ác mộng à? – Hoàn nhíu mày
- Ừm. Chắc tại hôm qua đi bộ hơi nhiều nên em hơi mệt thôi -
Tôi cười trấn an anh, đổi chủ đề - Anh lại chuẩn bị đi săn ạ?
- Không! Hôm nay tôi ra chợ đổi vài món đồ, cô đi cùng không?
Mắt tôi sáng lên khi vừa nghe thấy chợ. Trước khi đến đây tôi cũng đã
tìm hiểu, ở đây có chợ Biển Động, họp theo kiểu trao đổi hàng hóa. Cũng
có dùng tiền mua bán nhưng mà phần lớn là trao đổi. Gạt bỏ giấc mơ vừa
qua, tôi vội chuẩn bị đồ rồi đi theo anh.
Đường xuống núi thoải hơn nhưng cũng không dễ đi. Nhà anh cách chợ
khoảng ba cây, vì đi đường rừng nên có cảm giác lâu hơn. Anh nói tôi đến đúng ngày họp chợ. Thường thì bình thường chợ cũng không có nhiều hàng, nhưng đến ngày họp chợ thì rất đông. Các con buôn gần đó cũng đổ về đây buôn bán. Trên đường đi tôi gặp nhiều người dân đi chợ, mỗi người lại
đội trên đầu một chiếc mủng nhỏ, vui vẻ như đi hội.
Khi tôi và Hoàn tới nơi, tôi không khỏi kinh ngạc nhìn khung cảnh trước
mắt. Giữa núi rừng u tịch nổi lên một mảng màu sắc rực rỡ, tưởng như
bảng pha màu của một họa sĩ tự do. Các màu sắc trộn vào nhau, đan xen mà cũng rất hài hòa. Xa một trăm mét đã cảm nhận được không khí đông vui,
náo nức của buổi họp chợ vùng cao. Phía bên này bày hàng thổ cẩm, từng
chiếc váy hoa dệt bằng tay được bày bán trên các sạp hàng, thoạt trông
như một chú bướm nhiều màu thật lớn, đang xòe rộng đôi cánh của mình.
Từng đường nét hoa văn thêu nổi uốn lượn, rực rỡ mà không kém phần duyên dáng.
Phía bên này lại bày bán chum lọ, rồi đồ sứ, đồ muối dưa. Trên móc treo
một hàng dây buộc chằng chịt. Tôi thích thú chỉ vào một cửa hàng trang
sức có sợi dây màu đỏ thắt hai đầu, giữa có một miếng ngọc trắng trắng,
tò mò hỏi
- Đây là cái gì vậy?
- Là sợi dây nhân duyên, các cô gái nếu thích chàng trai nào có thể mua về tặng chàng trai mà mình yêu, nếu người ấy nhận thì hai người sẽ gắn bó suốt đời! - Hoàn đáp
- Thật vậy sao? – Tôi bán tín bán nghi nhìn sợi dây, bà bán hàng lại nói
- Đúng vậy đấy. Cô mua nó rồi còn có thể giữ chặt chàng trai
của mình, không sợ bị người ta cướp mất! Này! Mua cho bạn trai một cái
đi! – Bà ấy vừa nói vừa liếc mắt sang bên cạnh tôi. Tôi vội vã xua tay
- A! Không phải đâu!
Tôi đỏ mặt nhìn sang phía Hoàn, anh lại không nói gì. Mất một lúc mới
thoát được bà chủ quán. Lúc tôi lấy một cặp dây, bà ấy cứ nhìn tôi như
thể mấy cô gái hay ngượng ngùng, nói đến người yêu là xấu hổ chạy xa cả
cây số. Tôi mếu máo nhận lấy sợi dây, bà ấy còn nói thêm
- Chàng trai tốt đấy! Cố mà giữ nhé, cô gái!
Tôi cúi đầu, dạ một tiếng. Thấy Hoàn vẫn im lặng, tôi cũng chẳng biết
nói gì, lẽo đẽo theo sau. Thực ra tôi chỉ mua nó vì trông hay hay, coi
như là đồ kỉ niệm đi du lịch, chứ không quan tâm đến mấy ý nghĩa mà
người bán hàng thổi vào để câu khách. Đang đút sợi dây vào túi, Hoàn
chợt lên tiếng
- Cô sợ bị hiểu lầm là người yêu của tôi lắm sao?
Tôi giật mình
- Dạ? Ơ…không! Không phải đâu ạ!
Tôi luống cuống giải thích
- Em..em sợ anh không thích thôi. Em không có ý đó. Tại vì…tại vì…
Hoàn bất chợt bật cười, còn tôi lại ngây ngốc nhìn anh.
- Tôi đâu có nói gì, sao cô lại phải giải thích nhiều như vậy?
Tôi ngượng ngùng cúi mặt. Phát hiện ra anh rõ ràng là muốn trêu đùa tôi. Chút ngượng nghịu trôi qua rất nhanh. Hoàn tiếp tục